TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 469: Tìm (2)

Trương Vinh Phương đến gần thần điện, ngửa đầu nhìn lên.

Bức tượng thần thờ cúng một vị thần có ba mắt bốn cánh tay, thần linh cầm bốn gậy như ý màu sắc khác nhau.

“Động Chân Tứ Tượng thiên tôn…” Trương Vinh Phương gia nhập Đạo giáo lâu như vậy, đương nhiên biết rất nhiều vị thần của tôn giáo này, trong số đó có một thiên tôn đặc biệt chuyên phụ trách phân biệt thật giả, ảo và thực.

“Tứ Tượng thiên tôn thường được thờ phụng ở điện thờ bên trong. Đó là vị thần phụ trách bệnh tật tâm thần. Hầu hết các tín đồ đều là thầy thuốc. Vậy mà nơi này lại được đặt ở chính điện.”

Hắn đi quanh trong chủ điện một vòng, phát hiện thực sự không có dấu vết của người nào sinh sống ở xung quanh.

Bên bức tượng thần, ở một góc thần điện, còn phát hiện một hòm thuốc đánh rơi đã mục nát.

Bên trong hòm thuốc trống không, chẳng có gì cả.

“Nơi này là đạo quan thuộc về Đại Đạo Giáo ta sao?”

Trương Vinh Phương nhanh chóng nhớ đến thứ hắn chủ tu cũng chính là võ công của Đại Đạo Giáo – Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển.

Cung Sơ Nhân bảo hắn đến nơi này. Có mối liên hệ gì giữa hai nơi này không?

Rời khỏi chủ điện, hắn đi vào phòng ngủ đầu tiên bên trái.

Cửa phòng ngủ đã sụp đổ từ lâu.

Tấm ván cửa rơi xuống đất, bị mối mọt gặm đầy những lỗ rỗng.

Bước qua ván cửa, Trương Vinh Phương đưa tay áo che miệng và mũi, phủi mạng nhện ở góc cửa đi.

Trong gian phòng kê hai chiếc giường gỗ cạnh nhau, mặt ngoài của chiếc tủ quần áo màu nâu nổi đầy những vết sâu mọt.

Trong góc có hai bàn đọc sách.

Rõ ràng là trước đây có hai người đã từng sống cùng nhau ở nơi này.

Đi đến bàn đọc sách, nhìn xuống một số cuốn sách được xếp chồng trên đó.

Trương Vinh Phương vươn tay nhặt một quyển lên, nhẹ nhàng lau sạch lớp tro bụi dày bên ngoài nó.

Mặt ngoài bìa sách lộ ra mấy chữ: “Sách Minh Tu”.

Khi mở nó ra, các trang sách đã bị nấm mốc, nét mực cũng khuếch tán đến mức hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Lắc đầu một cái, Trương Vinh Phương đặt quyển sách xuống, kéo ngăn kéo bàn ra.

Xoẹt.

Một con chuột đen, mắt đỏ chui ra từ ngăn kéo, vèo vèo vài cái dọc theo mặt bàn, biến mất ở trong góc tường.

Mà ngoài con chuột, còn có một thứ khác do con chuột mang ra ngoài.

“Đây là…?” Trương Vinh Phương hơi ngạc nhiên, vươn tay muốn nhặt lên thứ kia. Đó là một linh kiện tinh xảo màu đồng.

Loại linh kiện này…

Tương tự như những linh kiện đặc biệt không thể phá hủy mà hắn đã thu thập trước đây. Lập tức, Trương Vinh Phương nhanh chóng nhắm mắt, rồi mở mắt, mở ra thanh thuộc tính.

Quả nhiên, có một lời nhắc trên thanh thuộc tính.

‘Cảnh báo trực quan: Đây hình như là một phần nào đó của tượng thần. Khi bạn đã thu thập hoàn chỉnh, có thể cố gắng hướng về nó lễ bái.’

“Lại nữa à?” Trương Vinh Phương đột nhiên nhớ tới lần trước sau khi thu thập hoàn chỉnh tượng thần, hắn đã gặp phải một sự thay đổi quỷ dị như vậy.

Độ sâu của thế giới này không đơn giản như những gì người bình thường tưởng tượng.

Hắn híp mắt, đặt phần linh kiện này vào ngăn chứa đặc biệt trong hầu bao của mình. Định trở về nghiên cứu lại.

Thiên Nữ Đồng Chương đã từng căn dặn hắn trong ba năm này không được chạm vào bí mật của thần tượng và linh lạc.

Nhưng bây giờ Cung Sơ Nhân lại chủ động nhắc tới chuyện này, bảo hắn đến đạo quan này, rõ ràng có liên quan đến bí mật này.

“Lẽ nào… Không phải như mình nghĩ sao, Cung Sơ Nhân và Thiên Nữ Đồng Chương không cùng một suy nghĩ sao? Thậm chí không ở cùng một trận tuyến sao?”

Khi Trương Vinh Phương đến thế giới này, hắn không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào.

Hắn không nghĩ tất cả mọi người đều có ý xấu, nhưng hắn cũng không nghĩ mọi người có ý tốt ngay từ đầu.

Cất linh kiện đi.

Hắn lục tìm các ngăn kéo khác nhưng không tìm thấy gì.

Sau đó đi đến phần còn lại của gian phòng, chẳng mấy chốc đã tìm thấy một thứ khác.

Đó là một tập sách được bọc bằng vải, bên trong cực kỳ khô ráo, còn được thả cỏ khô để bảo vệ.

Trên bề mặt của tập sách, với nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, viết ba chữ lớn: Đại Trọng ký.”

Nó có vẻ là bản ghi lại những sự kiện trong quá khứ của Đại Trọng quan này?” Trương Vinh Phương cầm cuốn sách lên, đang định mở nó ra.

Vút!

Đột nhiên, ngoài cánh cửa bên trái, một bóng đen hung mãnh lao thẳng về phía hắn.

Cái bóng kia di chuyển cực nhanh, vóc người cao lớn vạm vỡ. Lúc nhào tới có tiếng quần áo bay phần phật.

Sắc mặt Trương Vinh Phương không thay đổi, nghiêng người sang một bên.

Uỳnh!

Một thanh kiếm sắt lưỡi rộng chém xuống cái bàn gỗ, ầm ầm đập vỡ bàn.

“Liệt Kích.”

Bàn tay phải của Trương Vinh Phương đột nhiên đánh ra một chiêu số trong Viêm Đế phù, đánh về phía ngực bụng của người đang lao tới với tốc độ ánh sáng.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, người nọ lại kịp phản ứng, ấn cùi chỏ xuống, đánh vào bàn tay phải của hắn.