TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 263: Pho tượng màu đồng

Cứ như vậy, từng tầng từng tầng thượng cấp phía trên chia lãi một chút công lao, thì không cần lòi ra bản thân hắn.

Lúc này không còn nghi ngờ gì nữa Hoàng Ngọc Chân đối diện không hiểu được cong cong thẳng thẳng trong này, chẳng qua hắn ta nhìn thấy ánh mắt Trương Vinh Phương rơi trên người Tinh Oánh, ánh mắt không che giấu uy hiếp.

Cuối cùng hắn ta vẫn thở dài.

“Tiểu thư, làm theo lời hắn đi.”

So với đao, cuối cùng mạng Tinh Oánh càng quan trọng hơn.

Hắn ta không dám đánh cược Trương Vinh Phương có đột ngột ra tay ác độc hay không. Dù sao vừa rồi người này không nói hai lời, chỉ vì đoạt công mà có thể chặt đầu đồng liêu của mình.

Trình độ tâm ngoan thủ lạt không dưới mấy tên đại địch trước kia của hắn ta.

Cho nên, hắn ta không dám đánh cược.

Tinh Oánh cắn môi, chậm rãi đi tới phía trước, đưa đao trong tay ra, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Sau đó lui ra phía sau.

“Có thể nói, rốt cuộc đao này ẩn giấu bí mật gì hay không?” Đột nhiên Trương Vinh Phương hỏi.

Bước chân của Tinh Oánh dừng lại, ngẩng đầu.

“Nếu như ngươi hiểu rõ thì có thể sẽ dẫn tới truy sát của Linh đình. Chính là giống như chúng ta, thế thì, ngươi còn muốn biết không?”

Im lặng.

Nhất thời, ba người không tiếp tục lên tiếng nữa.

Trọn vẹn nửa phút đồng hồ, sau lưng mơ hồ có tiếng hò hét nhỏ bé đến gần.

“Hai vị, xin cứ tự nhiên.” Lúc này Trương Vinh Phương mới đưa tay, ra hiệu bọn họ có thể đi rồi.

Hoàng Ngọc Chân đi đến bên cạnh Tinh Oánh, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, ôm lấy nữ hài lui ra phía sau hơn mười bước, bỗng nhiên gia tốc rời khỏi đây.

Từ đầu đến cuối, Trương Vinh Phương không tiếp tục hỏi hắn ta chuyện về Trục Nguyệt đao.

Hai người nhanh chóng rời khỏi, sau khi đã cách xa mấy dặm, sắc mặt Hoàng Ngọc Chân mới đỏ lên.

Phốc.

Một ngụm máu tuôn ra từ trong miệng hắn ta, nhuộm đỏ ngực áo.

Hình dáng cơ thể cũng dần dần lùi bước, khôi phục thành dáng vẻ trước khi bước vào hình thái cực hạn.

“Chân thúc!” Hai mắt Tinh Oánh đẫm lệ ôm hắn ta: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao... Chỉ là tạm thời phải tu dưỡng rất lâu...” Hoàng Ngọc Chân thở dài.

Bên này náo lớn như thế, đến bây giờ người tiếp ứng vẫn còn chưa có tin tức, bây giờ xem ra, sợ là dữ nhiều lành ít...

Rốt cuộc con đường sau này phải đi làm sao, trong lòng của hắn ta là một mảnh mờ mịt.

“Xem ra, trước tiên chúng ta cần phải tìm chỗ dưỡng thương lại nói.”

*

*

*

Trên ghềnh bãi bên kia sông.

Trương Vinh Phương nhanh chóng đi ra phía trước, nhặt thanh trường đao lên.

Hắn nhẹ nhàng mở bao vải, bên trong lộ ra một lưỡi đao màu xanh biếc.

Lưỡi đao này giống như được bôi một lớp màu nên phản xạ ra ngân quang. Phía dưới không có đốc đao, chuôi đao dài chừng cánh tay, rõ ràng có thể cầm bằng cả hai tay.

Cuối cùng còn treo một mảnh tuệ (dây tua rua) màu đen. Không biết mảnh tuệ là vật liệu gì, như là tóc của người...

Trương Vinh Phương cầm chuôi đao, đang muốn quay người đi đến bên cạnh u Dương Kiến Vinh.

Đột nhiên dưới chân hắn dừng lại.

Thanh thuộc tính mà trước đó luôn luôn không có phản ứng gì đối với vật bên ngoài, thế mà lại tự động mở ra trong nháy mắt này.

Mà mục tiêu mở ra lại chính là Trục Nguyệt đao!

Đồng tử Trương Vinh Phương co rụt lại, dừng lại tại chỗ bất động.

Trong tầm mắt hắn.

Lúc này Trục Nguyệt đao đã hiển lộ ra từng hàng thông tin.

'Trục Nguyệt đao, dài 171cm, rộng 18cm, dày 3-7cm. Nặng 12.7kg, chất liệu: không biết.'

‘Cảnh cáo trực giác: có vẻ như chuôi đao có giấu cơ quan nào đó... Có thể có thể chuyển động thuận kim đồng hồ ba vòng rưỡi, lại chuyển động ngược kim đồng hồ một vòng thì mở ra.'

“Hửm! Đây là gì?” Trong lòng Trương Vinh Phương trầm xuống.

Hắn vẫn luôn cho là dị năng thuộc tính của mình chỉ có biểu hiện thuộc tính đối với người, nhưng bây giờ thế mà có thể phản ứng đối với cây đao này...

Sau khi cái này khiến hắn kinh ngạc, trong lòng cũng dâng lên tò mò nồng đậm.

Nhân lúc âm thanh sau lưng còn chưa đến gần, hắn nhanh chóng thử cầm chuôi đao chuyển động dựa theo nhắc nhở.

Rất nhanh, một tiếng vang răng rắc nhỏ. Chuôi đao thế mà rụng ra bên ngoài.

Bên trong rỗng ruột, một linh kiện kim loại khéo léo màu đồng rơi ra.

Trương Vinh Phương nhanh chóng cầm linh kiện này lên xem.

Đây là một pho tượng màu đồng cổ, không biết tại sao bên trên cánh tay bằng kim loại lại phủ kín lít nha lít nhít khe hở.

Thoạt nhìn, có vẻ cánh tay này là do rất nhiều linh kiện nhỏ tổ hợp mà thành.

Lúc này thanh thuộc tính lại có phản ứng.

Lúc Trương Vinh Phương nhìn về thứ này, nhắc nhở mới lại hiện ra.

'Một bộ phận thần bí kỳ quái, từ lỗ hổng khảm hợp vào có thể phán đoán, cần năm cái linh kiện cùng loại mới có thể tập hợp đủ. sau khi tập hợp đủ năm cái, có lẽ sẽ có nhắc nhở mới...'

Trương Vinh Phương không chần chờ, nhanh chóng trả linh kiện về, lại lắp lại chuôi đao vừa mở ra lần nữa.