Thứ này liên lụy đến trọng đại, ngay cả cao thủ cửu phẩm Hoàng Ngọc Chân cũng bị một đường truy sát thành thảm trạng thế này.
Hắn cảm thấy chính mình vẫn nên thành thật nộp lên trên là tốt nhất.
Về phần biến hóa phương diện này của thanh thuộc tính, chờ lúc đứng cao hơn, tự nhiên có thể lấy được thông tin nhiều hơn.
Trương Vinh Phương rất rõ ràng một đạo lý.
Rất nhiều chuyện, vào lúc năng lực chưa đủ, hiểu càng nhiều thì càng nguy hiểm.
Lúc này tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, Trương Vinh Phương than nhẹ một tiếng, hung hăng đấm vào ngực mình.
Phốc.
Hắn cắn nát đầu lưỡi, gạt ra một ít máu, sau đó đổi nét mặt thành vẻ mỏi mệt đau đớn hợp với tình hình gian nan. Quay người đón lấy người vừa tới gần.
*
*
*
13 ngày.
Ngoài dự liệu, cái chết của u Dương Kiến Vinh không dẫn tới bao nhiêu rung chuyển.
Sau khi Trương Vinh Phương về thành, nộp Trục Nguyệt đao lên cho hình ngục trưởng Lý Nhiễm, thì không nghe được thông tin tương quan nữa.
Dù u Dương Kiến Vinh chết nhưng vẫn liều mạng đoạt lại đao.
Đám người Trương Vinh Phương liều chết ra tay, lúc này mới bảo vệ được Trục Nguyệt đao, không bị đoạt đi.
Phần ghi chép này rất nhanh đã được đưa lên.
Công lao phân mỏng tầng tầng.
Về chuyện Trục Nguyệt đao cũng chậm rãi không có âm thanh nữa.
Au...
“Ngươi lau nhẹ thôi!” Trần Hán Sinh ngồi ngay ngắn ở trong lầu nhỏ của đội Chín, để cho Lưu Hàm giúp bôi thuốc trên lưng cho mình.
Một bên, hắn còn đau đến nhe răng trợn mắt.
Trương Vinh Phương ở một bên cầm phần công văn mới nhất đọc kỹ.
Nghe thấy tiếng kêu, hắn khẽ lắc đầu, quét mắt nhìn hai người.
“Một chút vết thương nhỏ đã đau nhức thành dạng này của ngươi, đi ra ngoài đừng nói là người đội Chín ta.”
“Hầy lời này của Trương đội ngươi không xuôi tai rồi. Lúc đó lão Trần ta lo lắng an nguy của Trương đội ngươi, mới xông về phía trước đầu tiên.” Trần Hán Sinh kêu oan nói.
Từ hôm đó hai người bọn họ bất chấp nguy hiểm, là người đầu tiên xông lên nâng đỡ Trương Vinh Phương, sau đó, hai người này ngầm thừa nhận coi như là thân tín của Trương Vinh Phương.
Thành viên còn lại của đội Chín cũng phần lớn vì lúc đó Trương Vinh Phương hiến kế, mà tránh thoát khỏi cái chết, trong lòng có nhiều cảm kích.
Bây giờ ủng hộ của đội Chín đối với Trương Vinh Phương cao hơn rất nhiều so với trước đó.
Không còn qua loa xa cách giống như lúc trước.
“Đúng rồi đội trưởng, lần này của ngài, phía trên tính cho ngài mấy lần công?” Trần Hán Sinh tò mò gạt nụ cười hỏi.
“Tính một lần đại công.” Trương Vinh Phương mỉm cười trả lời.
Một lần đại công có thể tính bằng năm lần tiểu công, mà đối với đội viên bình thường mà nói, ba lần tiểu công là có thể tăng lên một cấp, quan lại thành tựu thấp nhất.
“Thế thì cũng quá trâu bò!!” Trần Hán Sinh và Lưu Hàm cũng lộ ra hâm mộ.
“Thực ra cũng không tính là gì.” Trương Vinh Phương lắc đầu: “Một lần đại công đổi thành năm lần tiểu công, cũng vừa vặn có thể khiến cho ta ngồi vững vàng vị trí này, còn dư một điểm. Nếu còn muốn đi lên bên trên, cho dù công lao đầy đủ, tư lịch của ta còn kém rất nhiều.”
Hắn thở dài: “Cho nên, qua một thời gian ngắn, ta dự định sau khi dưỡng tốt thương thế, sẽ xin nhậm chức ở Đạo Cung.”
“Đại nhân muốn thăng quan theo đường cong?” Lưu Hàm hơi suy nghĩ một chút, lập tức đã hiểu.
“Ngược lại ngươi có đầu óc minh mẫn.” Trương Vinh Phương cười nói.
“Thật ra là người làm như vậy không ít.” Lưu Hàm cười kín đáo một tiếng: “Như Thiên Toàn Cung, không ít nhóm đại nhân xuất thân từ Đại Dương Tự, rất nhiều người từng làm như thế.”
Nàng còn muốn nói điều gì đó. Lại bị một hồi tiếng khóc tê tâm liệt phế ở bên ngoài lầu truyền tới ngắt lời.
Một số người đứng dậy và đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trong sân của Hình Ngục bộ, trước cửa các tòa lầu nhỏ khác, một nhóm người mặc để tang đang từ từ lấy xá lợi* ra khỏi tòa lầu và xếp hàng rời đi.
*tro cốt của người chết sau khi hoả táng.
Những tiếng khóc bắt đầu từ bên trong đội ngũ này truyền ra.
"Là đội Tám và đội Sáu bọn họ..." Lưu Hàm nhẹ giọng nói.
"Trong số ít đội đi lên trước, chỉ còn lại ba người còn sống. Những người còn lại đã không còn..." Trần Hán Sinh không còn tâm trạng để nói đùa nữa. Có một chút sợ hãi trên khuôn mặt nặng nề.
Vào thời điểm đó, nếu đội trưởng Trương Vinh Phương không nghĩ ra cách, thì đội chín bọn họ những người có thể sống sốt cũng sẽ không có bao nhiêu.
Thân pháp của Hoàng Ngọc Chân kia cực nhanh, cũng có quá nhiều thủ đoạn.
Trong cuộc vây quét này, e rằng có hàng trăm người bị thương hoặc thiệt mạng.
Đặc biệt là trong rừng, không thể hình thành một vòng vây hiệu quả, và có quá nhiều nơi trú ẩn có thể được sử dụng tránh né, trốn thoát.
“Đừng nhìn nữa, tu dưỡng cho tốt đi.” Trương Vinh Phương khẽ thở dài.
Đột nhiên hắn nhớ đến phần linh kiện kim loại được giấu trong chuôi đao của Trục Nguyệt đao.