Trong chớp mắt, phụ tá mở miệng, định hét to.
Phụt một tiếng.
Cổ họng hắn ta đột ngột đứt gãy, màu trắng và đỏ trông giống như một loại ống cao su nào đó bị xé ra, kèm theo đó là những bọt máu nhanh chóng phun ra.
Trương Vinh Phương dùng một tay chọc thủng cổ họng của phụ tá, sau đó tùy ý rút ngón tay ra, đặt ánh mắt cuối cùng lên người Hoàng Ngọc Chân.
Bây giờ phụ tá đã chết, nội tạng của u Dương Kiến Vinh đã bị kéo ra ngoài một mớ, còn thở nhưng cũng như không còn thở.
Người duy nhất có thể chạy trốn là công trạng Hoàng Ngọc Chân.
“Còn muốn đánh nhau à?”
Thế nhưng, không ngờ là Trương Vinh Phương không tiếp tục tiến lên, mà đứng lại tại chỗ.
Bên bến sông, Hoàng Ngọc Chân nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Lấm tấm giọt mồ hôi trượt xuống từ cạnh gò má tái nhợt của hắn ta, hắn ta không dám động đậy, kịch độc cùng với đùi trọng thương, khiến hắn ta hoàn toàn không cách nào thoát khỏi.
Bây giờ ở trong trạng thái cực hạn thì hắn ta còn có thể kiên trì một khi một lúc, thời gian kéo dài trạng thái cực hạn đi qua, hắn ta cũng chỉ là cá nằm trên thớt mặc người làm thịt.
“Ngươi... Không lập tức động thủ, muốn lấy được cái gì từ chỗ của ta?”
Trương Vinh Phương mỉm cười.
“Nếu ta muốn công lao, chẳng phải giết ngươi trong này sẽ được không bù đủ mất? Vậy thế lực phía sau u Dương Kiến Vinh không cần nghi nữa, không phải một mình ta có thể chịu nổi. Cho nên....”
Ý định ban đầu của hắn là khiến Hoàng Ngọc Chân và u Dương lưỡng bại câu thương, sau đó mình đi ra kiếm tiện nghi, lập công lao.
Nhưng nghĩ lại, công lao này to lớn như thế, không nhất định bản thân mình có thể gánh vác được.
Lỡ như bị người ta hoài nghi điều tra, thân phận thực lực của hắn sẽ không chắc chắn là có thể giấu giếm.
Cho nên...
Hắn cần phương pháp ổn thỏa hơn nữa.
“Ngươi cũng muốn đao?” Hoàng Ngọc Chân nhíu mày.
“Tất nhiên. Thực ra ta cảm thấy hứng thú đối với vì sao nhóm các ngươi coi trọng cây đao này như vậy hơn.”
Trương Vinh Phương cũng có chút tò mò việc này.
Phải biết, bây giờ hắn thân là Bạch Ưng Đàm Dương của Kim Sí Lầu, dùng quyền hạn của hắn thế mà lại không có tư cách lấy được tương quan tình báo.
Nếu mình có thể lấy được tình báo theo đường dây khác, chỉ cần cầm tình báo ra ngoài giao dịch là cũng có thể đạt được ích lợi to lớn.
Đối với tổ chức kiểu Kim Sí Lầu, tình báo chính là tiền, chính là lợi ích.
“Ngươi đã không biết, vậy đừng đến tranh vào vũng nước đục.” Hoàng Ngọc Chân thản nhiên nói.
“Ha ha… Ngươi đã như vậy, còn không bằng đưa đao cho ta, sau đó ta thả hai ngươi rời khỏi. Như thế chẳng phải là tất cả đều vui vẻ? Ta phải lập công lao, mấy người cũng có thể sống mà rời khỏi đây.” Trên mặt Trương Vinh Phương mang cười, trong lòng lại hơi không kiên nhẫn được nữa.
Ở đây cách Bách Ngân cốc trước đó không xa, chỉ hơn mười dặm, nếu có lòng thì vẫn sẽ có thể bị người gặp phải.
“Ta...” Hoàng Ngọc Chân cười, còn muốn nói chuyện, chợt dừng lại.
Hắn hơi biến sắc mặt, nhìn về một chỗ phía bên trái.
Lúc này chỗ đó có một nữ hài chậm rãi đi tới.
Nữ hài mười ba mười bốn tuổi, ở rất nhiều nơi đã có thể kết hôn sinh con.
Nhưng trong này, thoạt nhìn nàng yểu điệu mảnh mai, trong tay ôm một thanh dao dài dài dùng vải bao lại, run rẩy tới gần bên này.
“Chúng ta cho ngươi đao! Đừng tiếp tục làm hại Chân thúc!” Nữ hài lớn tiếng hô với Trương Vinh Phương. Ánh mắt rơi vào đùi bị đao xuyên qua của Hoàng Ngọc Chân, vành mắt đỏ lên, nước mắt lập tức không ngăn được mà tuôn ra.
“Tinh Oánh... sao ngươi lại quay lại rồi?” Sắc mặt Hoàng Ngọc Chân khó coi. Trước đó hắn ta đã để Tinh Oánh đi trước. Kết quả...
Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn nữ hài.
“Đến, bỏ đao xuống, để dưới đất. Sau đó mấy người có thể rời khỏi.”
Trong lòng của hắn đang cân nhắc, nếu mình thật sự cứ bắt được Hoàng Ngọc Chân, vậy thì đáng chú ý quá mức.
Vốn dĩ cách tốt nhất của hăn chính là để u Dương và chính mình cùng lập công, đáng tiếc u Dương quá không thức thời.
Cho nên đành phải xử lý hắn.
Nhưng không còn u Dương đỡ đòn ở phía trước, phần công lao này quá lớn, một đội trưởng nho nhỏ như hắn hoàn toàn không gánh được.
Cho nên, cách duy nhất chính là giảm bớt công lao, để đạt tới tình trạng mình có thể nhận được.
Không cần giết Hoàng Ngọc Chân, không chừng hắn ta còn giấu bài tẩy gì. Giảm bớt công lao như thế còn có thể giảm mạo hiểm xuống.
Chỉ lấy được đao, lại đưa đến trước, như thế là thích hợp nhất.
Đến lúc đó nói sau khi u Dương đại nhân liều chết cướp được đao, đánh lui đào phạm, sau đó được hắn gặp phải cứu được.
Đáng tiếc thương thế của u Dương đại nhân quá nặng, không thể chữa trị mà bỏ mình.
Trương Vinh Phương hắn chỉ có thể mang theo đao, nhanh chóng trở về nộp lên.