TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 214: Ngươi gạt ta

Thình thịch!!

Trong giây lát bóng đen chợt lóe.

Trương Vinh Phương chợt vọt tới trước, một phát túm lấy cổ áo Trần Quốc Thảo xách hắn ta lên.

"Ngươi đang gạt ta??!"

Thanh Hòa Cung nằm ở giữa Hồng sơn và Thanh Đỉnh sơn, hai ngọn núi đó hắn đều thường xuyên ra vào, phải quen thuộc hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng bây giờ, đi lâu ở đây như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy chút dấu vết nào của Thanh Đỉnh sơn cả.

Lúc trước khi hắn đi qua một sườn núi cao thì có xem qua bốn phía, phát hiện mặt núi bốn bề đều không hề có cảm giác quen thuộc.

Nếu như Trần Quốc Thảo đổi tên núi, chưa chắc hắn đã có thể nhận ra ngay.

Nhưng Thanh Đỉnh sơn...

Mấy người đều ở đây bị hành động này của Trương Vinh Phương làm giật mình.

Trương Vinh Phương hiện giờ thân cao đã gần một mét tám, vóc người vạm vỡ cường tráng, níu Trần Quốc Thảo giống như cầm lên một nắm cỏ khô, dễ dàng cực kỳ.

"Buông lão công ra!!" Tiểu Hoan rút ra một nhánh cây gãy ở bên cạnh, đâm về phía bên hông Trương Vinh Phương.

Nhánh cây nhọn hoắt chỉ có nửa đoạn còn chưa tới gần, nàng đã bị Trương Vinh Phương đạp một cước lên bụng.

Bịch bịch!

Vóc người một mét tám, cường tráng không thua gì Trương Vinh Phương của Tiểu Hoan lại có thể bị cái đạp đó làm ngã lăn trên mặt đất, không thể động đậy.

"Mẹ nó, dám đánh tức phụ của ta!!" Trần Quốc Thảo đỏ mắt, rút ra một cây cái khoan sắt từ sau thắt lưng định đâm lên mặt Trương Vinh Phương.

Đáng tiếc cái khoan sắt của hắn mới vung được nửa thì cứng còng bất động.

Một cây đoản kiếm sắc bén đang vững vàng chống ở trên cổ hắn, chỉ cần thoáng đi lên một tia nữa thôi, là có thể cắt vỡ yết hầu của hắn.

"Ngươi nói thêm câu nữa xem?" Trương Vinh Phương nắm đoản kiếm, sắc mặt âm trầm.

"Khặc khặc... dọa ta sợ à? Ngươi có dám không? Giết người là phải bị chặt đầu đấy, ở đây nhiều người nhìn như vậy, ngươi có giỏi thì đâm lên đê!" Trần Quốc Thảo bỗng nhiên kịp phản ứng, tùy ý cười rộ lên.

"Cho là Trần Quốc Thảo ta sẽ bị hù chắc? Chó chết, ta nói cho ngươi biết! Với cái loại người như chỉ biết la hét một cách ngu ngốc như ngươi, lão tử thấy nhiều rồi, bớt lấy mấy thứ chẳng có gì đó đến..."

Phụt.

Tiếng lưỡi dao chặt đứt xương thịt nơi cổ truyền tới.

Trương Vinh Phương buông tay ra, tùy ý Trần Quốc Thảo ôm cổ mình, ngồi lên trên mặt đất.

"Lấy tiền làm việc, thiên kinh địa nghĩa. Thế nhưng lại dám cầm tiền mà còn muốn hại ta?"

Cơn tức trong lòng Trương Vinh Phương bắt đầu bùng lên, nếu như tin tức Kim Sí Lầu nói là thật sự, vậy là hắn đã lãng phí thời gian gần hai ngày một cách vô ích!

Còn có ba ngày, trong vòng ba ngày nếu như không quay về kịp, nhỡ đâu sư phụ sư huynh đã xảy ra chuyện gì thì sao!?

Người hắn để ý không nhiều lắm, nỗ lực mà sư phụ Trương Hiên cho hắn, hắn vẫn nhìn ở trong mắt.

Hôm nay nếu như không đuổi kịp...

A!!

Nam tử phật châu bên cạnh hét ầm lên, xoay người nhấc chân chạy mất.

Hai người một nam một nữ khác đều sợ đến liên tiếp lui về phía sau, cơ bản là không dám tới gần nơi này.

Mà tức phụ Tiểu Hoan của Trần Quốc Thảo thì cả người run lên đứng tại chỗ, nhìn qua bên này, nhìn cái cổ đang ứa máu của phu quân, mặt nàng hoảng hốt, thần sắc tái nhợt.

"Ở đây rốt cuộc là đâu??!" Trương Vinh Phương lạnh lùng nói.

"Ta... ta không biết! Bọn ta, bọn ta căn bản là không biết Thanh Đỉnh sơn gì đó, bọn ta chỉ muốn lừa gạt ít tiền, sau đó len lén chạy mất, len lén chạy mất...!"

Nói xong lời cuối cùng, tiểu Hoan nhào tới ôm thi thể của lão công, nước mắt nước mũi không ngừng chảy xuống.

"Ngươi nói các ngươi cơ bản là không biết đường đi Hoa Tân!?" Trương Vinh Phương ngạc nhiên.

"Không... không, bọn ta không biết! Nhưng ta có thể mang bọn ngươi trở về! Nếu không có ta ở đây thì hoàn toàn không thể quay về được! Các ngươi không tìm được đường!"

Tiểu Hoan nhìn Trương Vinh Phương cầm đoản kiếm, cả người lại co rụt lại.

Nhưng nàng lập tức ý thức được cái gì, nhanh chóng nói.

Lúc này hai người còn lại vẫn còn ở bên cạnh đều nghe được, sắc mặt cả đám lộ ra thần sắc không dám tin.

Hai tên đó thế mà lại hoàn toàn không biết đường??

Thình thịch!!

Lửa giận trong lòng Trương Vinh Phương hoàn toàn không đè nén được nữa, đánh một chưởng lên trên cành cây bên cạnh, khiến cho thân cây lay động một trận, lượng lớn lá cây rơi xuống.

Trên đỉnh đầu một đám chim sẻ bị kinh động bay lên trời, líu ríu chạy xa.

Cả người của một đám cũng theo sự chấn động mà hung hăng co rụt lại.

"Lão công… lão công!!" Tiểu Hoan không nhịn được ôm thi thể khóc lớn.

"Lập tức trở về đường cũ!" Trương Vinh Phương tiến lên túm lấy tóc nàng.

Hắn phải mau chóng chạy về Đàm Dương, một lần nữa tìm người dẫn đường để đi huyện Hoa Tân.

"Tốt... tốt..." Tiểu Hoan nức nở đáp lời, bỗng nhiên nàng giơ tay phải lên, một cây gậy chuẩn bị vung ra.