TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 213: Đây là đâu

"Yên tâm, hướng phải ở phía trước, rất nhanh sẽ qua một cái sườn núi thôi." Trần Quốc Thảo thuận miệng đáp.

"Ừ." Trương Vinh Phương gật đầu.

Rất nhanh, một đội người lại đi ngang qua một cái sườn núi, chỉ là hai bên phía trước không thấy có bất kỳ nơi nào để thích hợp làm doanh trại.

"Nơi này không có cách nào nghỉ ngơi được. Trần gia huynh đệ, có phải ngươi nhớ lộn không?"

Nam tử cầm phật châu trong đội ngũ mở miệng hỏi. Lúc này thể lực hắn ta đã sắp không chống đỡ được nữa, có chút thở hổn hển.

"Không sai không sai, chính là ở phụ cận đây, chúng ta phân công nhau tìm xem là được." Trần Quốc Thảo cười trả lời.

Hắn ta đã đang chuẩn bị để chạy trốn rồi.

"Ta đi tiểu tiện cái đã." Thê tử tiểu Hoan bên cạnh nhìn xung quanh một chút, rồi đi thẳng vào trong cánh rừng phía bên phải, vừa đi vừa vẫn còn quay đầu nói với mấy người họ.

"Các ngươi đừng theo tới đây đấy."

Sắc mặt mấy người quái dị, nữ tử này cao lớn tráng kiện, ai mà có hứng thú đi nhìn lén?

"Vậy thì làm phiền mọi người chờ lão bà ta trước vậy." Trần Quốc Thảo khoát tay với mấy người, lớn tiếng nói.

Nam tử cầm phật châu muốn mở miệng, nhưng lại nhịn xuống, trên mặt mang lên một tầng nóng nảy, tốc độ chuyển phật châu trong tay cũng nhanh hơn không ít.

Hai người còn lại, một người nữ tìm tảng đá, đặt lên một tờ vải thô làm lót rồi tự ngồi xuống.

Tên còn lại ngồi xổm ở một bên, trong tay cầm một vật đen thùi lùi, hình như là nửa đồng tiền lớn, trầm mặc không nói.

Trương Vinh Phương nghĩ tình huống có thể xảy ra ở huyện Hoa Tân và Thanh Hòa Cung hôm nay, nghĩ đối sách phương án, tâm sự nặng nề, cũng tựa vào một gốc cây để nghỉ ngơi.

Không bao lâu, sâu bên trong cánh rừng truyền đến tiếng gọi.

"Đương gia, ta bị thiếu giấy chùi rồi, lấy qua đây một ít cho ta với." Giọng của Tiểu Hoan truyền đến.

Trần Quốc Thảo ồ một tiếng, cúi đầu gỡ bọc đồ trên lưng xuống, mở nó ra, lấy một chồng giấy chùi thô ráp bên trong đó.

Cạch, không ngờ trong bao lại lăn ra mấy cái đồng tiền lớn, một cái đồng tiền lớn chính là mười đồng tiền nhỏ, một trăm đồng tiền lớn là có thể đổi một lượng bạc.

Trần Quốc Thảo cũng không để ý, một lần nữa nhét tiền trở lại rồi treo lên một chạc cây bên cạnh.

"Làm phiền mấy vị hỗ trợ trông bọc đồ giúp ta, ta đi đưa giấy cho thê tử của ta. Lập tức quay về ngay."

Nói xong, hắn ta không đợi mấy người này đáp lời, xoay người đi vào chỗ sâu trong cánh rừng luôn. Vừa đi hắn còn vừa đáp lời.

Mấy người ở đây, thấy hai người này rời khỏi vốn đều có chút bận tâm, thế nhưng nghĩ tới bọn họ còn đặt bọc đồ ở nơi này, không có mang đi, nói vậy nhất định sẽ trở về.

Lập tức họ không suy nghĩ nhiều nữa.

Trương Vinh Phương cũng không để ý.

Không bao lâu, hai người Trần Quốc Thảo trở về.

Buổi tối đoàn người tìm một nơi để nhóm lửa nghỉ ngơi. Đều tự ăn một chút lương khô rồi sáng sớm hôm sau, lại tiếp tục chạy đi.

Sáng sớm mới đi không bao xa, Tiểu Hoan lại nói đau bụng, lại muốn đi vệ sinh.

Chỉ chốc lát sau, nàng lại gọi lão công nàng đi qua hỗ trợ cầm giấy.

Bọc đồ vẫn ở lại chỗ cũ bất động.

Lúc này đây, vẫn là qua một hồi, hai người trở về.

Tiếp tục chạy tiếp, gần đến buổi trưa.

Tiểu Hoan lại muốn đi vệ sinh, ôm bụng có bộ dạng khá là đau đớn.

Giữa đường Trần Quốc Thảo vẫn như cũ, đi đưa giấy cho nàng.

Nhiều lần như vậy, mọi người đều đã quen rồi.

Có vẻ như nam tử cầm phật châu đoán được gì đó, ánh mắt chán ghét, nghiêng mặt đi lười mở miệng.

Dù sao chỉ cần bọc đựng tiền còn đặt ở chỗ này, thì đều không sao cả.

Bốn người chờ tại chỗ, không hề có ai nói chuyện.

Trương Vinh Phương lấy ra túi nước, mở nút lọ, ngửa đầu nhẹ nhàng uống một ngụm.

Bỗng nhiên vẻ mặt hắn khẽ động, buông túi nước.

Rất nhanh, hai phu thê Trần Quốc Thảo khoan thai chậm rãi đi trở về.

Hai người nhìn mấy người ở đây, xác định đã mọi người quen với cử động đi rừng cây của bọn họ.

Tiếp theo, bọn họ dự định triệt để chạy trốn. Về phần cái bọc đồ để lại kia, bên trong trông thì nặng trịch, nhưng trên thực tế trong đó chỉ có một vài tảng đá, chỉ là mặt ngoài dùng mười mấy đồng tiền lớn làm yểm hộ mà thôi.

"Được rồi, tiếp tục đi thôi, tính tính toán toán khoảng cách. Chúng ta đi vòng thêm một hồi nữa, lại xuyên qua một cái hẻm núi là có thể tới rồi." Trần Quốc Thảo giới thiệu.

"Lúc nào thì tới hẻm núi?" Có người hỏi.

"Nếu thuận lợi, sáng mai là có thể đến." Trần Quốc Thảo chuẩn bị đêm nay bỏ chạy, cười trả lời.

Sáng mai? Hoàn toàn không có khả năng là sáng mai.

"Cho hỏi, ở đây hiện tại là địa phương nào?" Trương Vinh Phương nhìn xung quanh một chút, ra tiếng hỏi một câu.

"Nơi này là Thanh Đỉnh sơn, chúng ta chỉ cần xuyên qua cái hẻm núi đặc thù kia, là có thể..."