Người còn lại là một nam tử cao lớn, trường bào đen viền bạc trên người không che giấu được đường cong cơ bắp cường tráng.
Mặc dù ngũ quan dung mạo không đẹp trai lắm nhưng khí chất trầm ổn tự tin, mỗi cái nhấc tay đều chủ yếu là im lặng bình thản, thêm vào không ít phần.
“Trương Ảnh ca, hôm nay huynh đã đồng ý với ta, đừng qua loa cho xong đấy. Viên hội lần này không giống các viên hội trước, những người đến đây đều xuất thân từ gia đình tốt hoặc là người tài đức. Ngoài ra, còn có một số nữ tử dung mạo xinh đẹp, lại vừa đúng tuổi cũng sẽ đến.”
Lý Hoắc Vân nghiêm túc khuyên.
“Tuổi tác của huynh đã trưởng thành rồi mà chưa để lại mầm mống cho Trương gia. Chẳng lẽ phải đợi đến bốn mươi, năm mươi tuổi mới đi tìm? Khi đó thì huynh còn tìm được cái gì tốt nữa? Đơn giản chỉ nhìn xuống mà thôi. Nhưng hiện tại với điều kiện của huynh, hoàn toàn có thể nhìn lên á.”
Trương Vinh Phương không phản bác được.
Hắn cầm lấy rượu nha hoàn rót, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Đệ lại tìm người nào cho ta vậy?” Đây không phải là lần đầu tiên Lý Hoắc Vân nóng lòng việc này.
Trước đây, hắn ta còn lén lút cho người khác xem tư liệu của mình, khiến cho ông mai bà mối người ta tìm đến tận cửa.
“Tiết Thải Hà, con gái thứ năm của Tiết viên ngoại, một gia đình nổi tiếng ở Đông Thành.”
Lý Hoắc Vân mỉm cười, không di chuyển đầu.
“Nhìn lại phía sau ta, cách đó mười lăm bước, nữ tử mặc váy dài xanh lục nhạt. Chú ý đừng quá lộ liễu.”
Trương Vinh Phương nhìn xung quanh, quả nhiên, hắn nhìn thấy nữ tử yểu điệu đang nhỏ giọng nói chuyện và tản bộ với bạn bè.
Ngũ quan nữ tử thanh tú mềm mại, mắt to, mũi nhỏ, miệng nhỏ, cười rộ lên như một cung nữ cung đình tiêu chuẩn, khí chất rất tốt.
Nữ tử này rất tốt.
Nhưng tiếc là...
Trương Vinh Phương đến đây chỉ là để ứng phó với lời mời nhiệt tình của Lý Hoắc Vân.
Kỳ thực hắn rất rõ ràng, bây giờ chính mình không có tư cách cân nhắc những chuyện này.
Lý Hoắc Vân vẫn đang lén cười với thị nữ bên trong, liên tục thuyết phục Trương Vinh Phương chủ động tiến đến gần bắt chuyện.
Nhưng mặc cho hắn ta thao thao bất tuyệt thế nào, Trương Vinh Phương vẫn không hề lay chuyển.
Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu, nghiễm nhiên đã trở thành sự đối lập rõ rệt.
Được một lúc, thấy Trương Vinh Phương vẫn không động tĩnh gì, Lý Hoắc Vân không còn cách nào khác chỉ đành tự mình đứng dậy đi tìm nữ tử mình thích.
Buồn chán muốn chết, Trương Vinh Phương ngồi một lúc, sau đó đứng dậy rời khỏi vị trí.
Cả nam lẫn nữ trong viên hội, từng đám quý tử quý nữ không hẹn mà gặp đều bị vài người vây quanh.
Bên cạnh những tài tử tài nữ tài hoa hơn người có không ít người ngưỡng mộ đến gần. Trương Vinh Phương không có hứng thú nên chủ động đi đến trong góc nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng có người mở lời với hắn, hắn đều lịch sự khéo léo từ chối.
Tiếng đàn trong trẻo không ngừng vang vọng trong viên hội.
Tiếng đàn kết hợp với bầu không khí thích hợp, một số người trẻ tuổi động tâm đã bắt đầu để cho thị nữ, người hầu lặng lẽ trao đổi tín vật.
Một câu thơ đáp lời hoặc lời bình một tiếng sáo có thể dẫn đến sự gắn kết một đoạn nhân duyên.
Trương Vinh Phương đứng ở một góc, nhìn đám người trong viên hội đang trở nên nhiệt tình hơn.
Nhất thời, hắn giống như người ngoài cuộc, hờ hững không chút động lòng.
“Xin hỏi, có phải là Trương Ảnh công tử không?”
Bỗng nhiên, một giọng nữ dịu dàng vang lên từ bên cạnh.
Trương Vinh Phương liếc mắt nhìn sang, người vừa cất tiếng là một nữ tử mặc váy rộng màu đỏ tươi.
Váy đỏ thêu Khổng Tước, chim trắng, uyên ương và các hoa văn khác bằng chỉ vàng. Cực kỳ lộng lẫy.
Mái tóc dài của nữ tử xõa ngang vai được buộc đơn giản bằng dây cột tóc, nhưng trên dây cột tóc được trang trí bằng chỉ vàng chỉ bạc, điểm xuyết ngọc bích, ngọc lục bảo, kiểu dáng vô cùng phức tạp và tinh xảo.
Bản thân nữ tử cũng rất quyến rũ, đôi mắt như sóng nước, là một mỹ nhân hiếm có.
“Xin lỗi, tại hạ chỉ được một bằng hữu mời đến, không có hứng thú với viên hội.”
Trương Vinh Phương đơn giản từ chối.
“Có thể trong lòng người không có ý định đó, nhưng Lý công tử không ngừng đề cử ngươi với ta. Nói thật, loại chuyện này khá khó chịu.” Nữ tử mỉm cười nói.
“Có thể xin ngươi nói với Lý công tử đừng lấy chuyện này ra làm phiền tỷ muội Diêu Nguyên thư chúng ta được không? Hai tỷ muội chúng ta không thể chịu nổi làm phiền, nhiều lần khéo léo từ chối cũng không được.”
“Được...” Trương Vinh Phương khá xấu hổ, hắn không ngờ vì chung thân đại sự của mình, Lý Hoắc Vân lại làm đến mức độ này.
“Xin lỗi, việc này là chúng ta mạo phạm. Ta sẽ nói với Hoắc Vân sau. Xin lỗi.”
Hắn chân thành nói xin lỗi.
Nữ tử gật đầu hài lòng.
“Xem ra Trương công tử không phải là người quê mùa như người khác nói, ít nhiều cũng hiểu chút ít lí lẽ.”