TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 205: Diêu Nguyên thư hội

Nàng mỉm cười.

“Vậy thì ta sẽ cho công tử một cơ hội, sau này lúc có hoạt động cướp hoa hồng, công tử có thể tham gia phe thư hội của chúng ta.

Nếu Trương công tử thể hiện tốt, giúp tỷ muội chúng ta cướp được nhiều hoa hồng, thư hội chúng ta có thể giúp ngươi giới thiệu làm quen với các tỷ muội.”

Diêu Nguyên thư hội, Trương Vinh Phương đã từng nghe cái tên này.

Trong đó đều là thiên kim quý nữ của thành Đàm Dương, hầu hết các hoạt động thường ngày là ngắm hoa, xem sách và bình luận về âm nhạc.

Một công tử con nhà quyền quý như Lý Hoắc Vân chỉ được coi là bậc trung trong đó.

Chỉ là lời nói của nữ tử trước mặt này, mặc dù câu nào cũng có vẻ lịch sự.

Nhưng thực ra, giọng điệu hoàn toàn trịch thượng, từ trên cao nhìn xuống.

Trong lòng Trương Vinh Phương bật cười.

Các đại tiểu thư trong Diêu Nguyên thư hội, người nào người nấy không giàu sang thì cũng cao quý, nếu là người bình thường, tùy tiện cưới bất kỳ người nào cũng có thể tiết kiệm bao nhiêu năm vất vả, lập tức sẽ trở thành một thành viên của tầng lớp thượng lưu toàn bộ Đàm Dương, hưởng thụ sự cung cấp nuôi dưỡng của vô số người.

Trong những hộ vệ hộ viện của những người này, nói không chừng có thể đều từ tam phẩm trở lên.

Bởi vậy, ở trong mắt những người này, một võ cấp tam phẩm tép riu như hắn quả thật là không đáng là gì.

“Tại hạ ngày thường đã quen nhàn tản. Đa tạ ý tốt của tiểu thư. Không cần tham gia hoạt động đâu.” Trương Vinh Phương không có hứng thú lãng phí thời gian với những đại tiểu thư này.

Với thực lực thất phẩm của hắn hiện tại, hoàn toàn không cần thiết phải chấp nhặt với những người này.

Nghe những lời đó, nữ tử khẽ nheo đôi mắt phượng lại, đánh giá hắn.

Nàng đã từng gặp ​​vô số nam tử điên cuồng nghĩ tất cả các biện pháp để kết nối với các tỷ muội trong thư hội.

Cũng đã từng gặp ​​một số người cố tình lạt mềm buộc chặt, dùng đủ chiêu trò để khơi dậy sự hứng thú của các nàng.

Cả những nam tử tự ti mặc cảm, ngay cả khi gặp được cơ hội, cũng không muốn tiến lên, cam nguyện trở nên bình thường.

Vậy người này là người như thế nào?

Tư liệu của Trương Ảnh nhanh chóng lướt qua tâm trí nàng.

Trương Ảnh, người Bắc, năm nay hai mươi lăm tuổi, mới bước vào võ cấp tam phẩm.

Chức quan hiện tại được chuyển sang chính thức dựa vào mối quan hệ với Lý gia, coi như là theo cửu phẩm.

Nếu theo sự phát triển bình thường, người này hai mươi lăm tuổi mới bước vào tam phẩm, ba năm tiếp theo tăng một phẩm, chỉ sợ cực hạn nhiều nhất là tứ phẩm.

Sau 30 tuổi, võ nhân trước sau như một luôn bắt đầu suy giảm khí huyết, không còn hơi sức tiếp tục đột phá.

Tứ phẩm xem như là hộ viện cao cấp.

Mà ở trong các môn phái, những nơi tập trung tập võ này, tứ phẩm chỉ có thể coi là trung cấp.

Nữ tử thở dài trong lòng.

Một người như vậy, chỉ cần liếc mắt là đã có thể thấy cuộc đời tương lai, có lẽ hắn tự mình biết mình, không dám vọng tưởng ghép thành đôi với nử tử cao hơn.

“Suy nghĩ của Trương công tử, ta hiểu được.”

“Đa tạ tiểu thư đã hiểu cho.” Trương Vinh Phương mỉm cười.

Lúc này, nữ tử không nói nhảm nữa, quay người rời đi cùng hai nha hoàn.

Bấy giờ, Trương Vinh Phương mới phát hiện ra, lúc mình giao tiếp với nữ tử vậy mà lại thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.

“Chậc chậc chậc, Trương ca, ngài đúng là trâu bò thật đấy!” Lý Hoắc Vân chẳng biết chui từ đâu ra. Vẻ mặt biểu hiện ngưỡng mộ thái quá.

“Sao? Nữ tử kia lợi hại lắm à?” Trương Vinh Phương cười hỏi.

“Đâu chỉ lợi hại...” Lý Hoắc Vân rụt đầu lại: “Huynh biết võ cấp cao nhất Đàm Dương của chúng ta là Thiên Hộ Lâm đại nhân. Vậy thì huynh cũng biết ở Đàm Dương có một đại lão cao hơn nữa đúng không?”

“Ý đệ là...” Trương Vinh Phương lập tức đoán ra điều gì đó.

“Đúng vậy, là Châu đốc Tôn đại nhân!” Lý Hoắc Vân tặc lưỡi: “Vị tỷ tỷ vừa rồi tên là Tôn Triều Nguyệt, chính là viên ngọc quý trên tay của Châu đốc.

Vị này sinh ra là một thiên tài võ học, được danh sư truyền dạy và các loại dược liệu bồi đắp, không cần đi đường vòng, mười tám tuổi đã định cấp nhập phẩm, hiện tại hai mươi hai tuổi đã bước vào tứ phẩm. Huynh nói có lợi hại hay không?”

“Hai mươi hai tuổi tứ phẩm...” Trương Vinh Phương chấn động: “Quả là lợi hại...”

Sau khi nhập phẩm định cấp, nữ tử này mỗi năm tăng một phẩm, nếu cứ tính toán như thế thì người này có thể lên được cửu phẩm trước 30 tuổi…

Đây là một Thiên Hộ khác trong tương lai!

Không thể trêu chọc nổi, không thể trêu chọc nổi.

Trương Vinh Phương cảm thấy mình nên tránh xa những đại nhân vật như vậy một xíu.

Lúc này hắn chỉ là một thân thể tam phẩm nhỏ bé, không thể chịu được một đòn của người ta.

Hơn nữa, Châu đốc cũng chỉ do người của Linh tộc đảm nhiệm, nếu Tôn Triều Nguyệt này thật sự có thể tiến vào cửu phẩm, e rằng sau này địa vị còn cao hơn nữa.