Nếu như Ba Tát Lý vẫn còn ở trong thành, vậy thì nơi mà lão có thể ở lại nhất chính là chỗ này.
Tối thiểu Trương Vinh Phương chưa phát giác được lão già đáng chết kia đã lớn một bó tuổi như thế rồi, còn có hứng thú vui chơi ở kỹ quán nhạc lâu.
Mà cho dù không có ở trong này, không chừng vẫn sẽ tìm được người biết rõ tung tích của Ba Tát Lý ở trong này.
Sau khi đi vào cửa sẽ dẫn đến một đường hành lang xám trắng, hai bên treo những tấm thảm có hoa văn màu nâu và các bức họa.
Trương Vinh Phương đi thẳng vào trong, rất nhanh hắn đã gặp được một người phục vụ đang bưng khay bạc.
Người phục vụ có nước da ngăm đen, trắng hơn người da đen nhưng lại đen hơn người da vàng.
Người kia nhìn thấy hắn đang đi thẳng tới, người kia sững sờ, có vẻ như người kia phát hiện cái gì đó, lập tức há miệng muốn kêu to.
Chỉ là không đợi đến lúc người kia kêu ra tiếng đã chợt thấy hoa mắt.
Người phục vụ cảm thấy cổ họng mát lạnh, ngụm khí trong khí quản xen lẫn với huyết dịch tuôn ra ngoài.
Hắn sợ hãi vô lực mà ngã xuống đất, khay bạc và đồ ăn trên đĩa còn chưa rơi xuống đất, đã được Trương Vinh Phương thuận tay tiếp lấy.
Trương Vinh Phương cầm một miếng bánh ngọt làm từ sữa bò bỏ vào miệng, rồi hắn nhẹ nhàng đặt đĩa ở một bên trên mặt đất, vung vẩy cho hết máu dính trên thanh đoản kiếm, tiếp đó thong dong đi vào trong.
Thực ra nếu như đối phương không mở miệng muốn kêu to ngay lập tức, thì hắn cũng không muốn giết người.
Nhưng trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy.
Đi qua hanh lang, phía bên tay phải có một căn phòng cửa đang khép hờ, trong đó đang thấp thoáng truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ bé.
Chỉ là âm thanh này hoàn toàn không phải là ngôn ngữ mà Trương Vinh Phương có thể nghe hiểu, mà là ngôn ngữ nội bộ riêng biệt trong Hắc Thập Giáo.
Lãnh thổ Đại Linh bao la, lại không ngừng chinh phục dung nhập rất nhiều bộ tộc và quốc gia, mỗi một tộc quần trong dân tộc đều có một ngôn ngữ độc hữu, rất khó có thể dung hợp.
Trương Vinh Phương nhíu mày lại, trước khi tới, hắn cũng không ngờ tới chuyện này.
Nhưng bây giờ đã đến rồi, cẩn thận tìm kiếm thì chắc chắn vẫn có thể thấy một vài người nói tiếng phổ thông trong Đại Linh.
Hắn đứng ở trước cửa cẩn thận nghe ngóng, lại dừng lại. Xác định bên trong chỉ có hai người.
Cười xùy một tiếng.
Trong phút chốc, hắn đẩy cửa, trước tiên vọt vào trong, thân hình như quỷ mị chui vào phía sau màn cửa trong căn phòng đó.
Trên tấm thảm bên trong phòng, có hai tên nam nhân râu quai nón đang ngồi xếp bằng.
Hai người ngạc nhiên đưa mắt nhìn qua.
Nhưng ở cửa lại không hề có ai cả.
Lúc này, một người trong đó đứng dậy, trong miệng lầu bầu vài tiếng, muốn đóng cửa lại.
Chợt hắn nghe thấy phía sau lưng có tiếng tê tê nhỏ xíu, nên nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Đáng tiếc hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Một bàn tay lạnh như băng bịt kín hai mắt hắn.
Đồng thời tay kia dịu dàng vuốt ve trên cổ họng hắn.
“Có biết nói tiếng Đại Linh phổ thông không?” Trương Vinh Phương thấp giọng xuống nói.
“…Có … biết! Hảo hán tha mạng!” Tên râu quai nón này phát run cả người, không dám làm ra cử động nào.
“Rất tốt.” Trương Vinh Phương thả nhẹ giọng điệu.
Sau lưng hắn, cổ tên râu quai nón khác vốn đang ngồi trên thảm đã gãy một nửa, ngã trên mặt đất không ngừng chảy máu.
Vừa rồi người này đã cố gắng phản kháng, hắn bất đắc dĩ buộc phải giết chết.
Hết cách rồi, thân thủ mấy tên này không yếu, vừa ra tay tốc độ ít nhất đã là tứ phẩm.
Trương Vinh Phương cũng chỉ bất đắc dĩ, để tránh cho bản thân không bị bại lộ thì chỉ có thể ra tay độc ác mà giết người.
Nháy mắt giao thủ với tốc độ ánh sáng, lúc này hắn mới biết được hiện tại thân thủ của minh đã mạnh bao nhiêu.
Nếu chỉ đơn thuần tính trên số lần Phá Hạn, bây giờ hắn đã được coi là cao thủ thất phẩm.
Mặc dù chỉ có một môn võ học thượng thừa, lại là Hồi Xuân Tịnh Thì Phù điển mà Đạo Giáo dạy.
Nhưng chung quy biên độ tăng bảy lần Phá Hạn của hắn mạnh mẽ hơn xa so với tứ phẩm.
Thật ra trong chốn võ lâm ở thế giới này, một phẩm cần tu luyện ít nhất là ba năm. Thất phẩm có nghĩa là người này đã khổ công từ mười đến mười tám năm.
Mà những người có thể khổ tu võ học hai mươi tám năm, đạt tới thất phẩm, thì bất luận là ở trong thế lực nào cũng tuyệt đối là cấp cao.
Cho dù biên độ tăng phẩm cấp càng về sau càng yếu hơn, nhưng chiến lực vẫn là chuyện xa mà người bình thường không thể với tới.
“Bây giờ, trả lời câu hỏi của ta.” Sắc mặt Trương Vinh Phương bình thản, tới gần nhẹ giọng nói bên tai đối phương.
“Trưởng lão Ba Tát Lý đang ở đâu?”
“Trưởng… trưởng lão Ba Tát Lý đang ở trong phòng Ngân Sa số mười! Chính… chính là ở trong giáo đường này!” Tên râu quai nón phát run toàn thân, nhanh chóng trả lời.