TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 195: Quyết đoán

“Xem ra vận khí của ta không tệ, có biết lão vào thành làm cái gì không?” Trên mặt Trương Vinh Phương lộ vẻ cảm thán.

Thuận lợi mà nói, lần này đúng là nhất lao vĩnh dật, giải quyết triệt để lão nhân này là tốt nhất.

“Không biết được… Chẳng qua có nghe nói, là vì điều tra thông tin chuyện của Lâm gia cho Hải Long! Ngài cũng biết mà, sở trường lớn nhất của Hắc Thập Giáo chúng ta chính là tình báo.” Tên râu quai nón vội vàng nói.

“Đưa ta đi.” Trương Vinh Phương thả tay trên hai mắt đối phương ra.

“Được…” Răng rắc.

Đột nhiên vang lên một tiếng, cổ râu quai nón đã bị vặn gãy, quay ba trăm sáu mươi độ.

Toàn thân hắn ta đứng khựng lại, lúc này quỳ rạp xuống đất không một tiếng động.

Trương Vinh Phương lau đoản kiếm trên quần áo của hắn ta, rời khỏi phòng.

Vừa rồi người đó muốn hô to lên, đáng tiếc, cổ họng chuyển động bại lộ ý đồ của hắn ta.

Vì đề phòng bại lộ, Trương Vinh Phương chỉ có thể lạnh lùng hạ sát thủ.

Hắn rời khỏi phòng, tiếp tục đi đến phía trước, không bao lâu sau lại đụng phải hai thị nữ.

Lần này, vận khí hắn không tệ.

Sau khi bóp chết một thị nữ, một người khác bị hắn nắm cổ, đồng ý dẫn hắn đi qua.

*

*

*

Ba Tát Lý lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn đọc sách, nâng kính trên mắt lên, cẩn thận cúi đầu đọc một bản kinh văn giáo lý kinh điển mà vừa rồi lão lấy được.

Bản kinh văn kinh điển này có tác giả là người nước ngoài, văn tự ngôn ngữ sử dụng cũng không phải là tiếng thông dụng ở Đại Linh, càng không phải là hai loại văn tự mà lão đã biết.

Cho nên lão chỉ có thể để từ điển ở một bên, vừa dịch vừa đọc.

Lão đọc được gần mười phút thì ngẩng đầu lên.

“Tiểu Mặc, lấy cho ta một chén trà sữa hạt mảnh, lấy nóng.”

“Vâng trưởng lão, có thêm đường hay không ạ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng đáp lại.

“Không, bỏ muối cho ta.” Ba Tát Lý thở ra một hơi thật dài.

“Vâng.” Tiểu Mặc nhanh chóng rời đi, tiếng bước chân trên thảm dần dần đi xa.

Sau khi dặn dò xong, lão tiếp tục cúi đầu, đẩy mắt kính, chuẩn bị đọc tiếp.

Cốc cốc cốc!

Đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập từng trận.

Có người hô to, dùng tiếng của người Hồ Tây gấp rút nói gì đó.

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng bước chân đi qua đi lại, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Trong lòng Ba Tát Lý căng thẳng, lão cẩn thận lắng nghe một lúc, tính cảnh giác được luyện thành trong một thời gian dài nhanh chóng có hiệu quả.

Lão đứng dậy, khoác thêm áo khoác, cầm thêm một vài văn thư quan trọng và tiền bạc, quay người đi đến bức tường bên trái căn phòng.

Lão đi đến trước bức tường, giơ tay sờ lên phía dưới một chiếc đèn có hình cá voi.

Ong.

Nhất thời trên mặt tường chậm rãi di chuyển ra một lối đi hình vòm.

Đây là một cửa bí ẩn chạy trốn ra bên ngoài.

Không chút do dự, lão nhanh chóng đi vào sau cánh cửa.

Ong, bức tường chậm rãi khôi phục lại như cũ.

Rầm!!

Cửa phòng bị phá tan, Trương Vinh Phương bỗng bước vào nhìn về phía bức tường đang chậm rãi khép lại.

Trong nháy mắt, ánh mắt hắn và Ba Tát Lý đồng thời chạm phải.

Hai con ngươi một đen một vàng đồng thời dừng lại.

Khoảng cách ba mét, khe hở trên vách tường không đến một bàn tay, nhưng đã không tới được.

“Ngươi, chết chắc!” Sau khi Ba Tát Lý kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng đông lại.

Lão chẳng thể nghĩ tới, Trương Ảnh thế mà lại can đảm dám tự mình tìm tới cửa.

Mặc dù không biết người này xông đến đây như thế nào, nhưng bây giờ lão hoàn toàn có thể phát ra cảnh báo từ trong mật đạo, đến lúc đó, hơn trăm người chung quanh sẽ đến đây vây quét.

Mà một cao thủ phẩm cấp trấn tọa ở trong giáo đường cũng sẽ nhanh chóng đuổi tới.

Đến lúc đó, cho dù Trương Ảnh có mọc thêm cánh cũng không thể bay!

Đúng lúc này.

Trương Vinh Phương giậm chân về phía trước, bàn chân nặng nề đạp trên mặt đất.

Rầm.

Rầm.

Rầm.

Liên tục ba bước.

Huyết nhục trong đùi phải của hắn gồ lên, sung huyết bành trướng ra.

“Súc Bộ.”

Đồng tử trong mắt hắn co lại, bắp thịt toàn thân Trương Vinh Phương giống như nước chảy mà hội tụ đến đùi phải.

“Trọng Sơn!”

Trong tiếng ầm vang, đùi phải rít gào nổ tung một tiếng, xé rách không khí giống như đạn pháo mà nổ thẳng vào tường.

Ầm ầm!

Cả căn phòng chấn động run rẩy.

Cơ quan trên mặt tường sắp khép lại như cũ, nhưng lại bị đá ra một cái hố nhỏ ngay tại chỗ.

Cả mặt tường giống như cầu bập bênh bị đánh đến nghiêng sang một bên, lại không có cách nào dừng lại, chỉ có thể kẹt lại ở chỗ cũ, không ngừng truyền ra tiếng bánh răng va chạm vào nhau.

Ba Tát Lý đứng trong thông đạo sau tường, mặt già trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

Rất nhiều đá vụn rơi xuống trên mặt lão như mưa rơi, xẹt qua cổ, cánh tay, cắt ra từng vệt máu.

Bức tường rầm một tiếng, cuối cùng nghiêng ngả rồi đổ xuống đất.

Đến lúc này, cửa vào thông đạo đã được mở rộng.