TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 193: Thâm nhập giáo đường Thánh La

"Rốt cuộc..."

"Rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể giết chết Ba Tát Lý cùng tất cả người biết chuyện đây?"

Hắc Thập Giáo quá nhiều người, nhỡ đâu để lọt mất một tên thì đều là tai họa.

Mà đến cùng thì Ba Tát Lý đã nói toàn bộ tin tức cho bao nhiêu người, không có ai biết được.

Hắn cũng không thể phá hết toàn bộ Hắc Thập Giáo đi?

Hơn nữa, con người Ba Tát Lý này, ngày bình thường không có chỗ ở cố định, thường xuyên di chuyển nơi ở.

Để đề phòng bị người khác ám sát, bất cứ lúc nào bên cạnh lão ta này đều mang không ít người bảo vệ.

Lần đầu tiên trước đó bị hắn ra tay bất ngờ đắc thủ, không có nghĩa là lần thứ hai lần thứ ba, đối phương vẫn buông lỏng như vậy.

Muốn tra người này, trước hết phải biết lão bất tử kia ở đâu đã?

Giờ phút này Trương Vinh Phương khắc sâu cảm nhận được tầm quan trọng của tình báo.

Đầu năm nay, đối thủ dễ đối phó như Mễ Bang huyện Hoa Tân trước đây thực sự không nhiều lắm...

Lập tức, cuối cùng hắn không có cách nào nhẫn nại được. Bất kể như thế nào, cứ hành động trước rồi hãy nói.

Nhỡ đâu giết được lão già kia, rồi lại giết thêm một vài người xung quanh mà không có chuyện gì thì sao?

Con người luôn luôn có tâm lý may mắn.

Trương Vinh Phương cũng giống vậy, thế nên hắn quyết định trước hết đi giết một lần thử xem. Dù sao chưa chắc có người sẽ tra ra được người hạ thủ là hắn.

Đây là chỗ tốt khi vẫn luôn giấu kín thực lực.

Hắn cấp tốc thay quần áo đi đêm, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác, bịt khăn che mặt, cất một thanh đoản kiếm nhẹ nhàng nhảy ra từ cửa sổ lẻn ra bên ngoài, vô thanh vô tức biến mất ở trong bóng tối của đêm đen.

Ban đêm ở thành Đàm Dương nhìn như đèn đuốc sáng trưng, thực ra nơi thật sự náo nhiệt chỉ có con đường chứa các tửu phường sòng bạc kỹ quán nhạc quán.

Các đường quận còn lại sớm đã tắt đèn, phần lớn mọi người đều đã đi ngủ.

Muốn tra được tin tức nơi ở của Ba Tát Lý trong thành Đàm Dương, nơi duy nhất chính là cứ điểm Hắc Thập Giáo ở trong thành – giáo đường Thánh La pháp.

Hắc Thập Giáo là một thành phần giáo pháp khá phức tạp, bọn họ không giống với Thập Tự Giáo chính tông tại nước ngoài, tín ngưỡng của họ không phải là Thượng đế, mà là một thứ chân thần gọi là Thập Nghiệp Thiên.

Thập Nghiệp Thiên được đại biểu là mười loại tội nghiệt trong nhân sinh và con người phải đối mặt.

Trong giáo lý của Hắc Thập Giáo, chỉ khi thờ phụng Thập Nghiệp Thiên, mới có thể từ đó mà tìm thấy phương pháp chuộc lại tội nghiệt của bản thân mình.

Cho nên trong Hắc Thập Giáo có không ít người đã từng có trải nghiệm phạm tội.

Thậm chí rất nhiều người trong đó vốn là phạm trọng tội hoặc tái phạm.

Trương Vinh Phương tìm tới giáo đường Thánh La pháp, chính là cứ điểm tổng bộ thật sự của Hắc Thập Giáo trong thành Đàm Dương.

Ban đêm.

Tòa giáo đường Thánh La là một khối kiến trúc màu trắng có hình chữ công (工), nó phản xạ ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt dưới ánh trăng.

Cây thánh giá cao chót vót trên nóc tòa được mạ một lớp bạc thật trên bề mặt, lúc này lại càng phát xạ ra ngân quang sáng hơn nữa.

Bên ngoài giáo đường có từng đội từng đội hộ vệ với dáng người cường tráng và râu quai nón đang không ngừng đi qua đi lại tuần tra.

Những hộ vệ râu quai nón này mặc áo đen, đội khăn trùm đầu, cầm một thanh trường côn thô to trong tay, tay kia không mang vũ khí nhưng lại đeo găng tay bằng da cứng có khảm nạm kim loại giống như vàng.

Đứng từ xa nhìn lại giáo đường lại có thể nghe được từng tiếng tụng kinh mơ hồ truyền tới.

Trương Vinh Phương giống như là cự mãng trong bóng tối, hắn lặng yên không tiếng động mà lướt qua từng góc tối.

Hắn không để ý đến các hộ vệ tuần tra bên ngoài, mà là cắm năm ngón tay vào vách tường, mạnh mẽ dùng Ưng Trảo Công đào ra một lỗ thủng để mượn lực trên mặt tường cứng rắn bóng loáng.

Soạt!

Hắn nhảy lên một cách nhẹ nhàng, nhảy từ vách tường vào bên trong.

Sau khi đáp xuống, mấy con chó săn trông coi lập tức ngửi được mùi người, sủa loạn về phía hắn.

Nhưng không chờ cho chúng nó sủa thêm quá nhiều, Trương Vinh Phương nhanh chóng lóe lên mấy bước, tiến vào góc chết của các hộ vệ đi tuần tra, kề sát cả người vào mặt tường nằm trong bóng tối của giáo đường.

Không chờ thêm mấy giây nữa, một tay hắn vừa luồn vào trong khe cửa, dùng Ưng Trảo Công cường hãn tập trung lực vào ngón tay, lập tức có thể trực tiếp móc ra một cái lỗ trên khóa cửa.

Cánh cửa cạch một tiếng rồi mở ra, bóng người hắn lóe lên, Trương Vinh Phương đã bước vào trong rồi.

Hắn trở tay đóng cửa lại, quét mắt nhìn các bức tường, trên đó treo một loạt áo bào đen có mũ trùm mà các giáo đồ sử dụng.

Hắn lấy xuống một chiếc, Trương Vinh Phương khoác lên người mình, cởi khăn che mặt ra, cúi đầu đi vào bên trong.