TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 174: Dừng tay

Nhưng ánh đao không dừng lại, khuôn mặt Lâm Kỳ Tiêu lạnh như băng, từng nhát đao không rời khỏi cánh tay phải của Ngô Vũ Phi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mười nhát đao đã được chém ra.

Sắc mặt Ngô Vũ Phi nghiêm nghị, mạo hiểm không ngừng né tránh, là một cao thủ của Linh Xà quyền tứ phẩm, trước mặt một Lâm Kỳ Tiêu tam phẩm, thậm chí ngay cả đánh trả cũng không làm được.

“Lâm đội! Hạ thủ lưu tình!”

Lúc này có mấy người vội vã tiến vào cửa.

Người dẫn đầu là Trương Vinh Phương vừa mới chạy đến. Hắn vừa thấy đã động tay động chân, lúc này liền lên tiếng cố gắng quát bảo ngưng lại.

Khi tiếng quát của hắn dừng lại, gánh nặng trong lòng Ngô Vũ Phi liền được giải khai, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể dừng lại, nên động tác cũng chậm hơn một nhịp.

Song hắn ta chậm lại một nhịp, nhưng Lâm Kỳ Tiêu đối diện lại không nể chút mặt mũi nào.

Nàng đạp chân xuống, giẫm nứt gạch lát nền, bùng nổ kỹ năng phá hạn, tốc độ trong nháy mắt tăng lên thêm một tầng.

Xì!

Tử Hàm đao mang theo đao ảnh xẹt ngang qua ngực của Ngô Vũ Phi.

Cắt ra một miệng máu dữ tợn, Ngô Vũ Phi kinh hãi lùi lại một bước, miễn cưỡng kéo ra một chút khoảng cách, để tránh khỏi thảm cảnh bị mở ngực bể bụng.

“Ta nói, dừng tay!”

Trương Vinh Phương bất ngờ ra tay ở phía sau, chỉ trong một chiêu đã kẹt vào giữa hai người, một đao mạnh mẽ chém vào mặt bên thân đao Tử Hàm.

Coong!

Cổ tay Lâm Kỳ Tiêu run lên, suýt chút nữa buông chuôi đao ra.

Sắc mặt của nàng đỏ bừng, trong mắt lộ ra sát ý.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Nàng đường đường là một tam phẩm mà lại suýt chút nữa bị một nhị phẩm chém rơi binh khí?

Trong cơn tức giận, vù một tiếng, hai tay nàng cầm đao, trở tay nhanh như chớp chém vào cánh tay của Trương Vinh Phương.

Trương Vinh Phương né trái né phải, nhưng vì hắn chỉ là nhị phẩm nên tốc độ và sức mạnh không thể bùng nổ quá nhiều.

Nhất thời hoàn toàn thua thế.

Một lúc sau, xì một tiếng.

Trên vai phải quan phục của Trương Vinh Phương cũng bị thủng một lỗ lớn. Thanh đao này vẫn tiếp tục nhằm vào cánh tay phải của hắn, chém xuống.

Nếu không phải hắn đã cải thiện kỹ năng di chuyển của mình sơ sơ, thì lần này hắn sẽ mất đi cánh tay phải của mình.

“Lâm tỷ!” Bỗng một tiếng hét vang lên.

Cạch!

Lưỡi đao của Tử Hàm đao treo trước mặt Trương Vinh Phương nửa mét, cuối cùng dừng lại.

Trương Vinh Phương đưa một tay ra sau, cơ bắp trên cánh tay hơi phồng lên, hiện lên hình ưng trảo.

Chỉ cần nguy cơ xuất hiện, hắn sẽ lập tức dốc toàn lực ngay tại chỗ.

Một đám người mới nhanh chóng bước vào cửa.

Lần này người dẫn đầu lại là Lý Hoắc Vân.

“Lâm tỷ, Trương ca đã cứu mạng ta. Chuyện lần này cứ bỏ qua, xem như nể tình tiểu đệ này được không?” Lý Hoắc Vân nghiêm nghị, ôm quyền nói.

Lâm Kỳ Tiêu cười lạnh như băng, thu hồi đao, đặt nó vào vỏ.

“Coi như nể tình Vân đệ! Rút lui!”

Nàng không nói hai lời, phất tay, dẫn mọi người đi rất nhanh.

Trương Vinh Phương nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của nàng, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Hắn đỡ Ngô Vũ Phi đang ngã dưới đất dậy, gật đầu với Lý Hoắc Vân.

“Đa tạ.”

Lý Hoắc Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người rời đi.

Ban đầu cha hắn ta sắp xếp Trương Ảnh đại ca vào Đội Chín, cũng bởi vì Đội Chín có Lâm Kỳ Tiêu nên sẽ không có nhiệm vụ nguy hiểm nào.

Cho dù xảy ra chuyện gì, trên địa bàn Đàm Dương không có mấy cao thủ không nể mặt Lâm gia.

Trong Lâm gia, không chỉ có một mình Lâm điện chủ...

Nhưng bây giờ, ai mà ngờ lại suýt chút nữa xảy ra chuyện nhanh như vậy.

Nếu hắn ta không nghe được tin báo mà vội vã chạy đến, chỉ sợ cảnh tượng hôm nay...

Lúc này không ai để ý người đến khiêu chiến trước đó đã lén lút rời đi.

“Đi cầm máu trước đã!” Trương Vinh Phương lạnh lùng nói.

“Gru, ngươi đi gọi tất cả những người bên trong ra đây.” Hắn nhìn Cách Lỗ Hi Lai đang đứng ở bên cạnh.

Người sau cắn răng, do dự một lát, nhưng vẫn đi.

Trương Vinh Phương suýt chút nữa động thủ với Lâm đội. Nếu sau này chuyện này xảy ra...

Hắn hơi không dám nghĩ đến điều đó.

Hắn biết tính khí của Lâm đội. Bây giờ nể mặt mũi Lý Hoắc Vân nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không gây sự.

Nhất thời hắn tâm loạn như ma, tiến vào buồng trong, không lâu lắm đã đưa theo một đám người đi ra.

Có người nhanh chóng bước tới, thì thầm chuyện vừa xảy ra.

Lập tức vẻ mặt của không ít đội viên Đội Chín đều thay đổi.

“Bây giờ, đi thanh tra nhà tiếp theo!” Trương Vinh Phương lạnh lùng ra lệnh.

Mọi người có mặt ở đây ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng không ai nhúc nhích...

Cách Lỗ Hi Lai tiến lên kéo một người dẫn đầu, người đó là bạn tốt của hắn, nhưng người đó không hề nhúc nhích, ngược lại nhìn Trương Vinh Phương khó xử.

“Đội phó... chuyện... ngài và Lâm đội này... Bọn ta không dám dính líu.