Ngài xem, nếu không thì như vậy đi, chúng ta sẽ thay thế ngài đi thanh tra, ngài đừng nên đi nữa...”
Mọi người ở đây đều biết sau lưng Trương Vinh Phương có Lý Hoắc Vân, bọn họ không dám đắc tội.
Nhưng so với Lý Hoắc Vân, lực uy hiếp của Lâm Kỳ Tiêu càng to lớn hơn...
Trương Vinh Phương nhìn lướt qua mọi người, cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong quyền quán sau lưng mình.
Trước mặt nhiều người như vậy, đám người này không nghe lệnh tương đương với việc không cho hắn thể diện...
Trong lòng hắn đã hiểu rõ, bây giờ đám người Đội Chín đang tỏ thái độ, đứng ở đội ngũ nào.
Nhưng bây giờ, trước mặt nhiều người của Bạch Linh quyền quán và rất nhiều dân chúng đang xem náo nhiệt ở cửa như vậy.
Bọn họ không tuân lệnh trước mặt rất nhiều người như vậy.
Được.
Được lắm!
Lần đầu tiên Trương Vinh Phương nhận ra rằng không có sức mạnh quyền thế ủng hộ thì chả là cái cóc khô gì!
Ánh mắt hắn trầm xuống, giơ ngón tay chỉ về phía ngoài cửa.
“Ta không làm khó các ngươi, bây giờ, đi ra ngoài.”
Người dẫn đầu kia ôm quyền, cười khổ rồi dẫn những người khác dồn dập đi.
Trong mắt họ, Trương Vinh Phương đã đắc tội Lâm đội Lâm Kỳ Tiêu, chỉ sợ là chẳng bao lâu nữa sẽ rời đi.
Cách Lỗ Hi Lai cũng bất đắc dĩ cúi đầu, không dám nhìn Trương Vinh Phương, cùng mọi người rời đi.
Và trong số hơn mười người, nhiều người ngay cả hành lễ cũng lười làm.
Trương Vinh Phương thấy tất cả, trong lòng không ngừng dâng lên một tia tức giận.
“Trương lão đệ...” Ngô Vũ Phi băng bó cẩn thận, được đệ tử nâng, chậm rãi đi tới.
“Xin lỗi, ta cũng không biết chuyện này... Là ta đã liên lụy ngươi... Ta nên nhịn mới phải...”
Sắc mặt hắn ta rất xấu hổ, nắm chặt tay Trương Vinh Phương.
Nam tử hơn bốn mươi tuổi này vốn lưng thẳng tắp, nhưng lúc này lại bất tri bất giác cong xuống.
“Không sao...” Trương Vinh Phương hít nhẹ một hơi: “Đội Lâm chỉ là tính khí hơi thất thường. Thật ra, sau khi ta quay về giải thích rõ ràng, nhận sai là sẽ không sao.”
Ngô Vũ Phi không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ mạnh vào cánh tay Trương Vinh Phương.
“Mau trở về xử lý đi. Ta ở đây không sao nữa rồi.”
“Được.” Trương Vinh Phương ôm quyền, xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ hắn phát hiện, toàn bộ quan sai trong quyền quán chỉ còn lại một mình hắn.
Tất cả các đội viên khác của Hình Ngục cũng như các quan sai phối hợp thanh tra khác không một ai đợi hắn, tất cả đều đi ra ngoài.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn. Tay cầm chuôi đao ở thắt lưng, bước nhanh ra khỏi quyền quán.
Ban đầu hắn định tìm cơ hội động thủ muộn. Nhưng bây giờ có vẻ như.... phải động thủ trước thời cơ rồi.
Đúng lúc chức vị tiếp theo của hắn chính là chức vụ đội trưởng. Chỉ khi được thăng cấp lên đội trưởng, mới có cơ hội tiến xa hơn, lên chức vụ tổng đội trưởng.
Sau trung đoàn là các chức vụ quản lý như Hình Bộ trưởng hay Ngục trưởng. Trên hết là Lý Nhiễm, Hình Ngục trưởng.
Bước ra khỏi quyền quán, không có ai đang đợi hắn ở bên ngoài.
Trong lòng Trương Vinh Phương càng trở nên lạnh hơn.
‘Quyền lực và địa vị phải cần lực lượng chống đỡ, mà phần lớn quyền lực đến từ tình hình chung, một phần nhỏ đến từ bản thân của mỗi người.’
Đột nhiên hắn nghĩ đến cực hạn thập tam phẩm Hàn Vĩnh Huyền mà Vương Bố Đức đã từng nhắc đến trước đây.
‘Ta có thanh thuộc tính năng lực đặc biệt này, có thể lực lượng của bản thân đột phá cực hạn... Để lực lượng của bản thân ảnh hưởng đến tình hình chung, cuối cùng tình hình chung sẽ nghiêng về phía ta.’
‘Lấy nhỏ thắng lớn, lấy lớn dẫn thế, lấy thế dẫn dắt thiên hạ!’
Nắm chặt chuôi đao, Trương Vinh Phương không đi thanh tra nữa mà một mình trở về Hình Ngục bộ.
*
*
*
Cửu Dẫn quyền quán lớn nhất ở Đàm Dương.
“Lục soát cho ta!” Lâm Kỳ Tiêu nắm Tử Hàm đao trong tay, mặt mày chứa sát khí, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Theo sau nàng là tất cả đội viên thanh tra của Đội Chín cùng với mười mấy tên quan sai phối ngạch.
Một đám người ánh mắt tham lam, không ngừng quét những đồ trang trí xung quanh.
Đây là Cửu Dẫn quyền quán, đồng thời cũng là quyền quán giàu có nhất toàn thành Đàm Dương. Nếu lục soát ở đây một trận, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều lợi ích.
Ngày thường, bọn họ không dám tùy tiện vào kiếm chuyện.
Nhưng bây giờ, dựa vào đại thế thanh tra, lại có Lâm đội dẫn đầu.
Lá gan của bọn họ cũng lớn hơn hẳn.
“Lục soát? Lâm đội, có thể lục soát, nhưng làm ơn chú ý đừng làm phiền gia quyến.”
Quán chủ Dương Hạ Vân là người võ nghệ cao thâm. Ba năm trước đã luyện Cửu Dẫn Thám Vân Thủ gia truyền lên cảnh giới ngũ phẩm cao nhất. Đồng thời, còn kiêm tu Thập Bát Lộ Địa Đường Thối, cũng luyện đến nhị phẩm.
Võ công cấp độ này, thậm chí ở toàn bộ Đàm Dương, đều là cấp độ trung thượng trở lên.
Riêng ở phương diện trong võ quán thì chính là số một.
“Ta đang thi hành công vụ, không phải nói điều kiện!” Lâm Kỳ Tiêu lạnh lùng nhìn Dương Hạ Vân.
“Lục soát!”