TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 173: Đừng nhúc nhích

“Có người nhìn thấy Lâm đội Đội Chín của các ngài cũng đang đi thanh tra hướng đó. Quán chủ sợ sẽ xảy ra chuyện gì, nên bảo ta đi tìm ngài báo tin.”

Sau khi Trương Vinh Phương nghe xong, trong lòng như chùng xuống.

Thường thường luôn có người đến khiêu chiến, đó không phải là vấn đề lớn gì. Nhưng Lâm đội thanh tra mới thực sự rất phiền phức.

Hắn biết trước đây Lâm Kỳ Tiêu xử lý các trận đánh nhau ẩu đả như thế nào đấy.

Lúc này Trương Vinh Phương biết tình huống rất cấp bách nên không nhiều lời, nhanh chóng vung tay lên.

“Dẫn đường, chúng ta lập tức tới đó!”

Tiểu Lâm nhanh chóng dẫn đầu, cả đoàn người tăng tốc, nhanh chóng chạy đến Bạch Linh quyền quán.

*

*

*

Trong sân của Bạch Linh quyền quán được bao quanh bởi những bức tường xám.

Lúc này, sắc mặt quán chủ Ngô Vũ Phi cực kỳ khó coi, đứng ở giữa đạo trường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một nữ tử cường tráng ở phía đối diện.

Nữ tử buộc tóc đuôi ngựa cao, giữ tóc ngắn. Cơ bắp toàn thân khẽ run lên dưới lớp áo ngắn. Làn da trên cánh tay hơi đen, rõ ràng đã tập luyện Thiết Tí Công.

Các khớp xương của hai bàn tay thô to, năm ngón tay biến dạng thấp ngắn, rõ ràng cũng đã từ tập luyện công phu tương tự như Thiết Sa chưởng.

Có mấy đệ tử quyền quán đang nằm lăn lóc trên mặt đất, không ngừng kêu rên, trong đó thủ tịch quyền quán cũng ở trong hàng ngũ này.

Rõ ràng là vừa nãy dùng cứng đối cứng nên đã bị đánh bại.

“Thế nào? Không phải theo quy củ của quyền quán của các ngươi, sau khi đánh thắng hết tất cả thì phải cho ta một phần tiền sao?” Nữ tử tùy tiện cười nói.

“Như Ý Thủ… Ngươi là đệ tử của lão bất tử Trần Hổ Uy sao?” Sắc mặt Ngô Vũ Phi khó coi nói.

“Hừm, năm đó sư phụ ta bị ngươi đánh bại, sau đó, tay phải không thể nào cầm được vật nặng nữa... Bây giờ...”

Oành!

Đột nhiên cánh cửa của quyền quán bị một cước đá văng.

Một nữ tử cao gầy, toàn thân mặc áo giáp da đen bước vào sân với một thanh loan đao màu tím.

Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như ngọc, cũng là người đang dẫn đầu đội lục soát đám đông xung quanh, Lâm Kỳ Tiêu.

Vừa bước vào cửa, nàng đã nhìn thấy mấy người nằm trên mặt đất.

“Thanh tra toàn thành! Lục soát từ trong ra ngoài cho ta!”

Sắc mặt của quán chủ Ngô Vũ Phi hơi thay đổi, hắn ta biết kết quả sau lục soát của đám quan sai này.

Rõ ràng nói là lục soát, nhưng thật ra, bất cứ thứ gì hơi có giá trị đều có thể bị lén lấy.

Sau đó, ngươi thậm chí không biết phải đi đâu nói.

Lúc này hắn ta bước tới, muốn mở miệng cầu xin.

“Vị quan gia này, thấy ngài đang mặc quan phục Hình Ngục, tại hạ có chút liên hệ với một vài vị quan gia trong Hình Ngục như Trần Diệp đại nhân, Trương Ảnh đại nhân, họ đều là những người quen của tại hạ.

Không biết liệu ngài có thể nể chút mặt mũi... trong chuyện lục soát này không?”

“Trần Diệp, Trương Ảnh?” Sắc mặt Lâm Kỳ Tiêu lạnh lùng: “Bọn họ là cái quái gì? Lục soát cho ta! Kẻ nào dám ngăn cản chính là bao che trọng tội, bắt hết cả đám mang đi!”

Sắc mặt Ngô Vũ Phi khẽ thay đổi, biết mình không thể làm gì, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, không dám động đậy chút nào.

Một nhóm quan sai nhanh chóng xông vào nội viện dưới ánh mắt không cam lòng sợ hãi nhìn chăm chú của mọi người trong quyền quán, bắt đầu lục soát trắng trợn.

Chỉ vài phút sau, một tiếng nữ tử hét lên từ hậu viện.

“Đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, đừng lấy đồ của ta!”

Vẻ mặt Ngô Vũ Phi thay đổi, đó là Linh Linh, nữ nhi của hắn ta!

Hắn ta quay người muốn xông vào trong hậu viện.

Xoẹt!

Một thanh loan đao sáng loáng chắn ở ngay trước mặt hắn ta.

Sắc mặt Lâm Kỳ Tiêu lạnh lùng, người cầm loan đao chẳng biết từ lúc nào đã xông tới trước mặt hắn ta.

“Nếu ngươi dám động, sẽ bị coi như là trọng tội, xử quyết ngay tại chỗ!”

Khuôn mặt Ngô Vũ Phi đỏ bừng, những mạch máu cũng từ từ phồng lên trên trán.

“Vị quan gia này… lục soát là lục soát, tùy ý lấy những thứ quan trọng của người khác cũng gọi là lục soát sao?

Hơn nữa vừa rồi con gái của ta kêu lên, trong lòng ta lo lắm, muốn đi đến đó xem thử, có vấn đề gì sao?”

Hắn ta kìm nén lửa giận trong lòng, gắt gao nắm chặt tay, phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ.

Sắc mặt Lâm Kỳ Tiêu mặt lạnh lẽo.

“Ta đã nói, đừng nhúc nhích! Đừng để cho ta lặp lại lần thứ ba.”

Trong lòng nàng càng ngày càng trở nên mất kiên nhẫn.

Các quan binh đi lục soát lấy một số thứ là chuyện thường, mấy nhà lúc trước đều làm như vậy, đến phiên nhà các ngươi lại có chuyện là sao?

“Quan gia...” Ngô Vũ Phi nghiến răng muốn nói cái gì.

Ngay lập tức, loan đao của Lâm Kỳ Tiêu vẽ ra một vệt màu tím, chém về phía cánh tay phải của hắn ta.

Xoẹt!

Lưỡi đao không chém trúng, chỉ xẹt qua ống tay áo của Ngô Vũ Phi, cắt ra một cái lỗ lớn.