Bộp.
Hai tay của hắn ta vỗ lên hai vai Trương Vinh Phương.
"Chuyện của con ta, đa tạ ngươi rồi. Yên tâm đến chỗ của ta làm tốt lắm, đãi ngộ dễ nói!"
Nhìn ra được rằng ánh mắt của vị hình ngục trưởng này chân thành, thật sự không có tâm tư gì khác.
Chỉ là thân hình của hắn ta có hơi cường tráng quá mức, dẫn đến chỉ cần hắn ta muốn tới gần người khác thì sẽ khiến cho họ thấy sợ hãi.
Trương Vinh Phương cũng nhìn ra được phong cách của vị này là trực tiếp thản nhiên, nên không khách sáo gì nhiều.
"Đây là việc ta phải làm. Sau này mong đại nhân chỉ điểm nhiều hơn."
"Ha ha ha ha, không cần khách khí." Hình ngục trưởng Lý Nhiễm cười nói.
Hắn ta suy nghĩ một chút.
"Như vậy đi, Trương Ảnh đạo trưởng ngươi có tầm mắt hơn người, vậy thì đi Đội Chín đi, bên kia vừa lúc thiếu một người."
"Đội Chín?" Lý Hoắc Vân bên cạnh nghe vậy, lập tức muốn nói gì đó, nhưng nhìn Trương Vinh Phương rồi hắn vẫn không nói thêm điều gì.
"Không sao, qua bên Đội Chín, vừa lúc làm trợ thủ cho Lâm Kỳ Tiêu đội trưởng." Lý Nhiễm cười nói.
Hắn ta không nói thêm gì nữa mà vỗ tay.
"Người đâu, đi mang Trương đạo trưởng tới Đội Chín nhậm chức." Về phần thư chứng thực phẩm cấp mà Trương Vinh Phương mang theo, hắn ta căn bản không thèm nhìn.
Cái thứ phẩm cấp ấy, không có mấy ai dám giả tạo trước khi đến Hình Ngục bộ.
Phải biết rằng, Hình Ngục bộ ở bất kỳ địa phương nào đều là bộ môn có tính nguy hiểm khá cao, giả tạo phẩm cấp? Đó là ghét bỏ mình chết không đủ nhanh à?
Lập tức trong bóng râm có một nam tử mặc áo giáp bội đao vừa người màu đen đứng ra, ôm quyền hành lễ.
"Trương Ảnh đạo trưởng, mời đi theo ta qua bên này."
"Làm phiền." Trương Vinh Phương gật đầu, đưa mắt nhìn Lý Hoắc Vân ở bên cạnh.
Vị công tử ca đó cẩn thận đưa cho hắn một ánh mắt, tỏ ý lát nữa nói tiếp.
Hắn ngầm hiểu, theo người nọ bước nhanh rời khỏi đại đường.
Lý Hoắc Vân theo sau muốn rời đi cùng, lại bị Lý Nhiễm gọi lại.
Có khi hai phụ tử phải tâm sự với nhau một phen.
Đi ra đại đường, dưới sự dẫn dắt của quan binh ấy Trương Vinh Phương quẹo qua bên trái, nhanh chóng đi về phía hậu phương.
Hậu phương của Hình Ngục bộ là một quảng trường.
Liếc mắt nhìn lại, từng cửa vào lòng đất với kiểu mẫu trang trí y hệt nhau đứng sững.
Những cửa xuống lòng đất ấy, từ xa nhìn lại, tựa như từng phần mộ thâm nhập dưới đất.
Không ngừng có tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc rống truyền ra từ bên trong đó.
"Những thứ này chính là địa lao của Hình Ngục bộ chúng ta, thẩm vấn, tra tấn đều ở đây cả. Có cơ hội ngài có thể đi dạo xem. Bên trong chơi vui lắm." Quan binh dẫn đường lộ ra một nụ cười quái dị.
Trương Vinh Phương không biết đáp lại thế nào nữa.
"Đến lúc đó ngược lại là phải xem thật kỹ chút." Hắn suy nghĩ, nhẹ giọng trả lời.
"Ha, thuận tiện nhắc nhở một câu, Đội Chín mà ngài đi, đội trưởng Lâm Kỳ Tiêu đại nhân, cũng là môn phái khác đến đây giữ chức đấy. Vị kia... hừm... có lẽ tính tình không được tốt cho lắm, ngài lượng thứ nhiều hơn ha."
"Ồ? Vì sao phải lượng thứ nhiều hơn thế?" Trương Vinh Phương nghe ra bên trong có chút nội tình, bèn trở tay đút một khối bạc vụn nhỏ cho quan binh đó.
Bạc vụn này là do hắn bóp nát nén bạc mười lượng mà có, một khối ước chừng trên dưới nửa lượng.
Để làm lễ gặp mặt thì tương đương với năm trăm văn, không thể bảo là không nhiều.
m thầm nhận lấy tiền bạc, quan binh này tức khắc cười càng dễ chịu hơn.
"Chủ yếu là Lâm Kỳ Tiêu đội trưởng đến từ Thiên Toàn Cung, thực lực cao cường, tuổi còn trẻ mà đã bước vào Tam Phẩm, đồng thời phụ thân lại chính là điện chủ Chính Ninh điện Thiên Toàn Cung - Lâm Hồng.
Điện chủ đó, chính là điện chủ bên trong Thiên Toàn Cung đó, dựa theo quy củ của Chân Nhất Giáo, ít nhất phải là cao thủ Thất Phẩm mới có thể đảm nhiệm được."
Thất Phẩm... võ công của toàn bộ Đại Đạo Giáo, luyện đến mức tận cùng cũng mới chỉ có Thất Phẩm.
Mà một điện chủ Chân Nhất Giáo thành Đàm Dương đã là Thất Phẩm luôn rồi...
Trong lòng Trương Vinh Phương không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn dừng một chút, lại bỗng hiếu kỳ hỏi: "Vậy không biết võ công của hình ngục trưởng chúng ta là mấy phẩm?"
"Mười năm trước hình ngục trưởng định Bát Phẩm, hiện giờ thì không biết, chúng ta chỉ là giáo quan nho nhỏ, nào dám đi thám thính viện tư ẩn của đại nhân chứ."
Đang nói, hai người đi tới trước một tiểu lâu bên cạnh địa lao.
Đại môn của tiểu lâu mở rộng.
Một nữ tử tóc dài mặc bộ đồ bó sát người trắng đang mặc giáp da mang giày đó lên người.
Bộ giáp da ấy trực tiếp bao bên ngoài bộ đồ bó sát, che lại bộ ngực và vòng eo nhỏ nhắn.
Tí giáp của hai tay vẫn kéo dài đến cánh tay.
Trên cổ cũng có phòng hộ nhất định.
Mà giày bó, thì vẫn che đến dưới đầu gối một chút, bên trên còn vây quanh từng mảnh giáp như là từng khối vảy, vừa nhìn là biết trọng lượng không nhẹ.