Hai người đứng ở trước cửa, dừng lại.
"Lâm đội, đội phó giữ chức mới tới rồi, là hình ngục trưởng tự mình phân phối."
Nữ tử mặc xong nguyên bộ giáp da, gỡ mũ giáp có dáng vẻ đấu lạp xuống đội trên đầu, xoay người lại.
Diện mạo của nàng hình như không phải là người Bắc thuần túy, mà là hỗn loạn huyết thống người da trắng của người Hồ Tây.
Tóc đen, da trắng, mắt xanh, tư thái có lồi có lõm, không gầy yếu, có cơ thể mạnh mẽ cân xứng người thường xuyên luyện võ nên có, nhưng không hề khó xem.
"Tới là tốt rồi, đúng lúc nên đi tuần trị phụ cận buổi tối, đi nhận trang bị rồi theo ta đi."
Nữ tử nhìn về phía Trương Vinh Phương, bày tỏ sự hài lòng với hình thể khỏe mạnh của hắn.
"Lần này coi như tạm được, chứ cái mầm hạt đậu trước kia, qua đây nhất định là muốn chịu chết."
Đội phó trước đó muốn đến chỗ nàng để mạ vàng, kết quả không tuân mệnh lệnh, bị nàng chém một đao thành trọng thương ngay tại chỗ, lôi trở về.
Sau đó không còn người nào dám đến Đội Chín mạ vàng nữa.
"Bần đạo Trương Ảnh, bái kiến Lâm đội." Trương Vinh Phương tiến lên vài bước, ôm quyền nói.
"Ở chỗ này không xem môn phái xuất thân, chỉ nhìn năng lực! Sau này đừng gọi bần đạo gì nữa, nếu ngươi giữ chức phó PL đội, thì nên kêu tại hạ hoặc là hạ quan." Lâm Kỳ Tiêu lạnh lùng nói.
"Rõ." Trương Vinh Phương gật đầu.
"Được rồi, người đâu." Lâm Kỳ Tiêu quay đầu lại tiếng gọi.
Rất nhanh hai quan binh giáp da đen đi tới từ phòng nghỉ ngơi phía sau.
"Mang đội phó mới nhậm chức của các ngươi đi đổi trang bị, mặt khác, nói một số quy củ cơ bản, cùng với chuyện chúng ta cần làm mỗi ngày." Lâm Kỳ Tiêu lãnh đạm nói.
"Rõ!"
Hai quan binh mang Trương Vinh Phương đi đến phía sau của tiểu lâu.
Rất nhanh, hắn nhận được một bộ giáp da vừa với vóc dáng của mình, còn có quan đao, đi ra lần nữa.
Lúc này Lâm Kỳ Tiêu đã dẫn theo hơn mười quan binh giáp da tập hợp phía trước tiểu lâu.
Trương Vinh Phương tiến lên, dựa theo quy trình tiêu chuẩn được giới thiệu cho tất cả mọi người ở đây.
Không thể không nói, tuy Lâm Kỳ Tiêu vẫn luôn lạnh mặt, nhưng khuôn mặt và vóc người của nàng đúng là tốt nhất mà hắn đã từng gặp được kể từ khi đến Đàm Dương.
Cứ luôn mặt lạnh nhưng tư sắc của nàng còn hơn cả Tiêu Thanh Anh đến nửa bậc.
Giới thiệu xong xuôi, khiến Trương Vinh Phương kinh ngạc là mười lăm người Đội Chín ấy, tất cả thế mà đều là đội viên Nhất Phẩm.
Cộng thêm hắn có mặt ngoài là Nhị Phẩm, một Lâm Kỳ Tiêu Tam Phẩm.
Một chi đội ngũ như vậy, chịu trách nhiệm dò xét trị thủ quảng trường hai bên phụ cận Hình Ngục bộ quả là xa xỉ.
Bốn phía của Hình Ngục bộ, bọn họ phụ trách phân nửa, còn có một chi đội ngũ phụ trách một nửa khác.
Ngày sáng đêm tối, tổng cộng có bốn tiểu đội phụ trách thay phiên thủ vệ an toàn xung quanh.
Không một gợn sóng, công tác của Trương Vinh Phương ở Hình Ngục bộ cứ triển khai như vậy.
Với tư cách là đội phó, hắn được ở lại trong tiểu lâu của Đội Chín.
Giống với Lâm Kỳ Tiêu, tất cả đội viên đều phải ở trong này.
Mỗi tuần mọi người có một ngày về nhà nghỉ ngơi, tự do hoạt động.
Mà tiền lương của đội phó là một tháng ba mươi lăm lượng, cũng không ít lắm.
Trên hai con đường mà Đội Chín tuần tra trị thủ tổng cộng có ba tửu lâu, hai nhạc phường, một kỹ quán, một cái phòng ngói.
Hai con đường này là khu vực phồn hoa nhất toàn bộ thành Đàm Dương, mỗi ngày đều có số lượng lớn dòng người ra vào lui tới.
Thế nên đội ngũ tuần tra của Hình Ngục bộ còn phải phụ trách một bộ phận trách nhiệm trị an hằng ngày.
Mỗi ngày, Trương Vinh Phương đều là ban ngày nhàn rỗi không chuyện gì luyện võ, buổi tối tuần trị từ chín giờ đến rạng sáng hai giờ.
Sau đó giao ban với quan bình tuần trị thủ thành, mình thì đi về nghỉ.
Thức ăn bình thường có thể ăn ở nhà bếp của Hình Ngục bộ, cũng có thể tự mình giải quyết.
Trương Vinh Phương chỉ ăn ở nhà bếp hai bữa, liền quả quyết cùng đồng liêu còn lại đi tửu lâu phụ cận giải quyết.
Dù sao bọn họ làm quan binh tuần trị, tiêu phí ở tửu lầu còn có thể có ưu đãi giảm năm phần mười.
Trong nháy mắt nửa tháng trôi qua.
Tửu lâu Dương Tuyết, đại đường lầu hai.
"Đến một phần khoai sọ xào, thịt kho củ cải, sợi gà rau hẹ, cá cay."
Trương Vinh Phương cầm thực đơn thuần thục liên tiếp gọi đồ ăn.
"Trương phó đội, canh thì sao? Muốn ăn canh gì?" Thuộc hạ cao to cùng đi ăn nhỏ giọng hỏi.
"Vậy thì lấy canh giò heo đậu tương đi." Trương Vinh Phương đưa thực đơn cho tiểu nhị.
"Tới ngay. Mấy vị quan gia chờ, lập tức đưa lên mấy đĩa món lạnh trước."
Tiểu nhị tiếp nhận thực đơn, nhanh chóng rời đi.
Từ đằng xa còn có thể nghe được tiếng la truyền món ăn của hắn.
Trương Vinh Phương lấy ra một đôi đũa từ trong ống đũa, đặt lên trên bàn trước mình.