TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 906: Theo nhau mà tới (3)

Nhất là bây giờ, khi hắn ta vẫn đang truy tung Đạo tử Trương Ảnh Đại Đạo Giáo, càng không thể gây ra rắc rối được.

Ngay sau đó, Không Minh và những người khác ngồi xuống ăn cơm.

Khi mọi việc đã xong hai bên đều lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Không lâu sau, Trương Vinh Phương và Đinh Trọng đứng dậy tính tiền, rời đi.

Về phần nhóm người thuộc Côn Ninh phái, đã bảo vệ nữ tử, nhanh chóng rời đi không quay đầu nhìn lại.

Hoàn toàn không có một chút cảm kích đến rơi nước mắt nào sau khi được anh hùng cứu mỹ nhân, thay vào đó là cúi đầu mau chóng bỏ chạy không nói một lời.

Rõ ràng, tên tuổi của Tây tông và Chân Phật tự quá hung hãn đối với bọn họ.

Trương Vinh Phương không ngờ Đinh Trọng lại bốc đồng như vậy. Không Minh kia là cao thủ đời chữ Không của Chân Phật tự.

Những cao thủ đời chữ Không mà hắn từng gặp trước đây, người yếu nhất cũng chính là Tam Không Viên Mãn đỉnh cao Bái Thần.

Một cao thủ như vậy, Đinh Trọng chẳng nói chẳng rằng, tự mình xông ra.

Mặc dù hắn ta đã sử dụng thân phận ngụy trang của Chân Nhất Giáo, nhưng cố gắng gây ra ít rắc rối nhất có thể mới là đạo lý quyết định.

Vậy mà bộ dạng tên này không chút sợ hãi, hành động có phần kỳ lạ.

Ăn cơm xong.

Người hai bên nước sông không phạm nước giếng trở về phòng của mình.

Trương Vinh Phương và Đinh Trọng ngủ riêng, hai người ở hai phòng cạnh nhau.

Buổi tối lúc giữa đêm.

Trương Vinh Phương đang khoanh chân nhập định, tu hành văn công.

Bỗng nghe thấy một tiếng sột soạt phát ra từ sát vách.

Trong bóng tối, hắn đột nhiên mở mắt ra, nghe thấy tiếng động Đinh Trọng sư huynh truyền đến.

Ngay sau đó, một tiếng mở cửa và đóng cửa cực kỳ nhỏ vang lên, sau đó là không có âm thanh gì nữa.

Rõ ràng Đinh Trọng đã nhân màn đêm đi ra ngoài để làm việc.

“Muộn như vậy rồi. Lẽ nào là vì nữ tử ban ngày kia sao?” Trương Vinh Phương ngồi xếp bằng, khẽ lắc đầu.

Rất rõ ràng sau khi hắn trở về phòng, Đinh Trọng đã hỏi thăm chuyện gì đó, chẳng qua là giải quyết hậu quả của chuyện ban ngày.

Lúc này đừng nhìn nữ tử đó chạy nhanh, cũng đừng nhìn nhóm người của Không Minh cho chút mặt mũi mà thả người.

Lúc đó là nể mặt, không có nghĩa là những lúc khác cũng vậy.

Nếu như dễ dàng thoát khỏi ác tăng Tây tông như vậy, thì người nào người nấy sẽ không sợ hãi mà tránh né.

“Không phải đã nói dọc theo đường đi không được gây phiền phức sao?” Trương Vinh Phương khẽ thở dài.

May mắn là không lâu sau lại có một tiếng đóng mở cửa ở phòng bên cạnh.

Rõ ràng là Đinh Trọng đã trở về.

Sau khi an tâm, Trương Vinh Phương tiếp tục nhắm mắt, bắt đầu nhập định.

Sáng hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng.

Hai người đã dậy sớm, ra bến tàu.

“Tình huống có chút không đúng.” Đinh Trọng thì thầm bên cạnh Trương Vinh Phương.

“Tối hôm qua ta đi kiểm tra xung quanh, có thể chúng ta đã bị nhìn chằm chằm!” Sắc mặt hắn ta có vẻ hơi nghiêm nghị.

“Bị nhìn chằm chằm?” Trương Vinh Phương im lặng, không cần nghĩ cũng biết vì chuyện phát sinh ngày hôm qua. Chuyện này không phải do ngươi gây ra sao?

“Không có chuyện gì đâu, tiếp theo ngươi nghe theo ta, chúng ta cố gắng khiêm tốn làm việc, nhẫn nại làm chủ. Không hành động theo cảm tính, đến địa giới Trạch tỉnh càng sớm càng tốt.” Đinh Trọng thấp giọng nói.

Rốt cuộc là người nào hành động theo cảm tính hả? Thế nhưng, Trương Vinh Phương dù sao cũng là một người lương thiện, mặc dù có gây rắc rối thật nhưng vẫn không cho rằng hành động hôm qua là sai.

Lúc này tuy hắn không có gì để nói. Nhưng bề ngoài vẫn gật đầu.

“Được!”

Kỳ thực, từ chỗ trong khách điếm hôm qua, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Không Minh kia dù sao cũng là đời chữ Không, liệu có dễ dàng cho một đạo nhân Chân Nhất Giáo không biết thật giả mặt mũi hay không?

Hơn nữa, chuyện này quá trùng hợp, ở một thành thị xa xôi như vậy, vừa nghỉ một ngày, lại tình cờ gặp được một vị cao thủ đến từ Chân Phật tự như vậy.

Hắn nghĩ đến hành động của sư phụ Sùng Huyền vội vội vàng càng đưa hắn đi.

Rõ ràng là có những thế lực khác không muốn họ rời đi an bình như vậy.

Vì vậy, ngay cả khi họ che giấu thân phận, chia làm hai đội sáng tối để lên đường, nhưng bây giờ vẫn xảy ra chuyện.

Hai người nhanh chóng chọn một chiếc thuyền bên bến tàu, tìm một chiếc thuyền một tầng không quá lớn, không quá nhỏ, vừa phải.

Thương lượng giá cả với chủ thuyền xong, hai người định bao thuyền xuôi dòng mà đi.

“Ngươi yên tâm, cho dù đám người kia có thêm mười người, ta cũng có thể bảo vệ ngươi an toàn rời đi. Chủ yếu là bởi vì ta sợ những biến số khác.”

Sau khi lên thuyền, trong lúc chờ thuyền chuẩn vật tư.

Đinh Trọng tràn đầy tự tin hứa hẹn với Trương Vinh Phương.

“Miễn là không phải là người mạnh nhất trong đời chữ Không của Chân Phật tự, những người còn lại không có gì phải lo lắng cả!”