Câu nói này khiến Trương Vinh Phương nhìn hắn ta với cặp mắt khác xưa.
Rõ ràng người dẫn đường kiêm hộ vệ do sư phụ sắp xếp cho hắn có thực lực cực kỳ cường đại.
“Đa tạ sư huynh, vậy thì ta yên tâm rồi.” Hắn ôm quyền nói.
Sau đó hai người vừa tán gẫu, vừa ở trên thuyền chờ đến giờ lái thuyền lên đường.
Thời gian chủ thuyền ấn định là nửa canh giờ sau.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Thấy thời gian sắp đến, các thủy thủ bắt đầu thu gọn những sợi dây thừng lớn buộc vào bến tàu, nhổ neo, chuẩn bị cất những tấm ván gỗ lên thuyền.
Đột nhiên, một bóng người nhanh chóng tiến đến từ xa, giẫm lên mặt đất bên bến tàu rồi bay lên không trung.
Người này xoay mình mấy lần trong không trung, giữa những tiếng kinh hô của những người xung quanh, nhẹ nhàng đáp xuống mép thuyền của Trương Vinh Phương và Đinh Trọng.
“Đinh huynh, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như vậy, luôn thích xen vào việc của người khác nhỉ.”
Người đến có râu tóc bạc phơ, mặc áo mãng bào đen, đứng ở mép thuyền, dáng người cao ngất cường tráng, chắp tay sau lưng, hiện ra phong thái của một cao thủ.
“Yến vương Yến Hi?” Vẻ mặt vừa rồi còn tràn đầy tự tin của Đinh Trọng trong nháy mắt thay đổi, vội vàng đứng dậy.
Tông Sư của Cảm Ứng môn sao lại đột nhiên chạy đến đây?
Trong lòng hắn ta có dự cảm không lành.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn ta tinh tường nhận ra có điều gì đó không ổn nên buổi tối đã lặng lẽ đi ra ngoài để kiểm tra.
Phát hiện đám người của Không Minh còn thiếu một người, trong lòng đột nhiên trở nên cảnh giác hơn hẳn.
Sáng sớm hôm sau liền nhắc nhở Trương Vinh Phương.
Cứ nghĩ chỉ có mấy người như thế hắn ta có tự tin sẽ bảo vệ chu toàn.
Nhưng bây giờ, lại đến nhanh như vậy!
“Đinh Tông Sư giả vờ là người của Chân Nhất Giáo thật đúng là khỏi nói, giống lắm đấy.”
Dưới thuyền trên bến tàu.
Không Minh và một nhóm tăng nhân cười lớn tiếng, tiến lại gần.
“Nếu không phải bản Phật tử này, chỉ cần gặp một lần sẽ không quên được, chỉ sợ đã bị Đinh Tông Sư lừa rồi.”
“Yến Tông Sư, xin lỗi vì đã làm phiền ngài lần này.” Không Minh hướng về phía Yến vương Yến Hi chắp tay trước ngực thi lễ từ phía xa.
“Làm việc vì thủ tọa, lẽ ra nên như vậy.” Sắc mặt Yến Hi bình thản, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Đinh Trọng.
“Đinh Trọng, lão gia hỏa chúng ta vẫn nên sang một bên một mình tán gẫu đi, chuyện còn lại giao cho người trẻ tuổi là được.” Giọng lão ta nhẹ nhàng, nhưng ngụ ý trong lời nói lại khiến sắc mặt Đinh Trọng thay đổi.
Hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng động tác của Tây tông lại nhanh như vậy. Điều quan trọng nhất là họ thực sự đã phát động nhiều lực lượng như vậy.
“Lần này phiền phức rồi.” Đinh Trọng hít sâu một hơi, liếc nhìn Trương Vinh Phương ở bên cạnh.
“Yến Hi là Tông Sư lâu năm, lại còn là Bái Thần. Không Minh kia ít nhất cũng là một cao thủ Tam Không, không thể địch lại được. Ta sẽ kìm chân bọn họ một lát, ngươi cứ tìm một phương hướng nào đó mà chạy trước! Ta biết thân pháp của ngươi rất xuất sắc, bây giờ là lúc sử dụng nó!”
Vẻ mặt Trương Vinh Phương nghiêm túc, biết tình huống lúc này không ổn.
Nếu Tây tông có thể phản ứng nhanh như vậy, còn phái người phái Tông Sư truy tung đến tận đây, nghĩa là bọn họ đã không để ý đến việc trực tiếp xé rách mặt mũi.
Chỉ sợ tình hình ở Đại Đô bên kia cũng không ổn.
Ban đầu hắn còn định tích lũy điểm thuộc tính trên đường để nâng cao tầng cấp của Kim Thiềm Công, nhưng nào nghĩ đến vừa mới lên đường đã gặp phải nhiều chuyện như vậy.
“Đừng chống cự!”
Hắn còn chưa kịp định thần lại thì một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn.
Lực lượng khổng lồ quét đến, đem Trương Vinh Phương xoay một vòng, hướng xa xa mãnh liệt bay đi!
Chờ Trương Vinh Phương kịp phản ứng, hắn đã bị Đinh Trọng ném ra xa mấy chục mét.
Oành một tiếng rơi xuống đất, Trương Vinh Phương lao về phía trước mấy bước để giảm bớt lực trùng kích, quay đầu nhìn lại, Đinh Trọng đang đánh nhau với Yến Hi trên thuyền.
Còn Không Minh và những người khác xoay người vọt về phía mình.
“Đi đi!”
Tiếng hét lớn của Đinh Trọng truyền đến từ đằng xa.
Trương Vinh Phương ngay lập tức chạy như điên, nhanh chóng di chuyển dọc theo mép bờ sông.
Đúng lúc.
Hắn đã muốn đi một mình từ lâu rồi, có Đinh Trọng ở bên cạnh, hắn hoàn toàn không dám để lộ một thân một chút nào.
Bó tay bó chân, thậm chí không dám bắt kẻ xấu để bù đắp máu thịt.
Bây giờ, mấy người Tây tông theo đuôi mà đến, ngăn cản Đinh Trọng, không để cho hắn ta vướng chân vướng tay bên cạnh, đây chính là điều hắn muốn.
Sau đó thì có thể trời cao mặc chim bay, biển rộng bằng cá bơi rồi!
Bản phận Trương Vinh Phương dùng thân pháp tốc độ Ngoại Dược “điên cuồng” chạy như điên về phía trước.
Xuyên qua hai khu rừng, ở đồi núi sườn dốc thứ ba.
Cuối cùng hắn đã bị mấy người Không Minh bắt kịp.