TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 905: Theo nhau mà tới (2)

Nhưng thứ đó chỉ có thể chặn được người bình thường, rất ít có tác dụng đối với cao thủ võ đạo có ngũ quan nhạy bén.

“Ngươi, đi ra bồi Phật gia uống rượu, yên tâm đi, chỉ uống một chén cho mặt mũi thôi.” Hòa thượng hung ác nở nụ cười chỉ vào nữ tử xinh đẹp nhất.

“Ngươi!” Ngực nữ tử không ngừng phập phồng, sắc mặt trắng bệch.

Mấy người đồng môn xung quanh rốt cuộc không chịu nổi, nhanh chóng chặn trước mặt nữ tử.

“Vị Phật gia Tây tông này, có chuyện gì thì cứ nói đàng hoàng, chúng ta là người của Côn Ninh Thanh Dục Lộ phái. Phái chủ Tuyệt Ảnh Côn Tẩu Tiếu Đỉnh Thần, chính là danh túc ở Trạch tỉnh. Kính xin cho một chút mặt mũi!” Người dẫn đầu nhanh chóng lên tiếng.

“Tuyệt Ảnh Côn Tẩu? Chưa từng nghe. Bần tăng là Không Minh, đến từ Chân Phật tự Đại Đô đến để truy lùng đào phạm phản nghịch! Bây giờ ta nghi ngờ trong đám người các ngươi đang che giấu đào phạm!”

Hắn cười khặc khặc hai tiếng, ánh mắt không ngừng đảo quanh nữ tử kia.

Những người có thể vào Tây tông kẻ nào kẻ nấy không phải là những người tùy tâm sở dục với chữ sắc.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng Hải Long mỗi năm đều trắng trợn ám đoạt, lấy được nhiều mỹ nữ đưa đến ba đô thành, những việc này đều không phải là thủ bút của Tây tông sao.

Chưa kể cả bộ võ công của Tây tông phần lớn đều liên quan đến sắc dục. Chỉ riêng lượng tiêu hao Minh phi mỗi năm đã là một con số khổng lồ.

Mà Đại Linh linh đất rộng của nhiều, dân cư đông đúc. Còn không ngừng chinh chiến ở nước ngoài, cướp bóc phụ nữ và trẻ em. Nếu không, làm sao có thể chống đỡ sự tồn tại của những thế lực sắc dục như Tây tông.

“Được rồi, bớt nói nhảm đi, lại đây. Không thì Côn Ninh phái của các ngươi chờ bị diệt môn đi!”

Không Minh lười phí lời, lập tức uy hiếp.

Mấy tăng nhân phía sau hắn ta nhanh chóng bước lên trước, ra tay với mấy người thuộc Côn Ninh phái ngay tại chỗ.

“Các ngươi khinh người quá đáng!!”

Hai người Côn Ninh trẻ tuổi nóng tính muốn phản kháng, nhưng lập tức bị đánh ngã xuống đất.

Người dẫn đầu Côn Ninh phái cười theo, trên mặt đổ mồ hôi, không ngừng nói những điều tốt đẹp, nhưng Không Minh không thèm để ý đến hắn ta, cứ thế tiến lên túm lấy nữ tử kia dựa vào người mình.

“Trước tiên đi theo chơi với Phật gia mấy ngày!” Hắn ta vươn tay chộp lấy ngực của nữ tử.

Đột nhiên một bóng mờ phá không đập vào trên tay hắn, hất văng sang một bên.

“Cao thủ đời chữ Không của Tây tông mà lại có đức hạnh như vậy sao?” Một giọng nói bất mãn vang lên.

Là Đinh Trọng đang ngồi đối diện với Trương Vinh Phương.

Người hiền lành này, lúc này vẻ mặt không hài lòng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra ngoài, không quan tâm đến phía đối diện người đông thế mạnh.

Không Minh vẩy vẩy tay, nghe thấy tiếng sững sờ, hướng mắt nhìn về phía Đinh Trọng.

“Ngươi là ai?” Hắn ta có chút không rõ đường đi của đối phương.

Biết rõ mình là cao thủ của Tây tông mà còn dám đứng dậy, thực lực thoáng qua vừa rồi không nhỏ, hiển nhiên vô cùng tự tin.

“Làm sao? Ngươi không cần biết ta là ai, gặp chuyện bất bình, hành hiệp trượng nghĩa, ai có lòng chính nghĩa sẽ làm thôi!” Đinh Trọng nghiêm túc nói.

“...” Không Minh chớp chớp mắt, sững sờ một chút, sau đó cùng mấy tên ác tăng phía sau không nhịn được bật cười ha hả.

“Có lòng chính nghĩa? Ngươi đang muốn làm lão tử cười chết sao? Thời đại này mà còn có mấy kẻ ngu xuẩn hành hiệp trượng nghĩa như vậy nữa à?”

“Có phải ngươi xem quá nhiều tiểu thuyết tạp kịch rồi không? Ngươi thật sự cho rằng mình là đại hiệp cổ đại à?”

“Nhìn tuổi của hắn ta, có lẽ là bởi vì muội tử này trẻ đẹp nên cũng muốn đến xin một chén canh đây mà!”

“Có muốn mọi người cùng nhau đến không, nhìn thân thủ của hắn ta không tệ, cho hắn ta hưởng ké tí cũng được.”

Mấy tên ác tăng ngươi một lời ta một câu khiến sắc mặt Đinh Trọng càng trở nên đỏ bừng, trong mắt hiện lên lửa giận.

Ngay lập tức, hắn ta rút một tấm lệnh bài từ thắt lưng ra.

“Bần đạo là Chân Hư Chân Nhất Giáo! Đám người các ngươi… các ngươi…” Hắn ta tức giận đến run lên, nhưng là không biết phản bác như thế nào.

Thân phận của Chân Nhất Giáo là do bọn họ đã ngụy tạo từ trước, rất tiện để tiết lộ vào lúc này.

“Chân Nhất Giáo?” Mấy người có vẻ sửng sốt.

Tiếng cười của Không Minh ngừng lại, nhớ lại những thay đổi của thế cuộc gần đây, ánh mắt chuyển động.

“Cũng được, nếu Chân Hư đạo huynh là người của Chân Nhất Giáo, hôm nay ta sẽ cho ngươi một chút mặt mũi.”

Hắn ta đã từng nghe nói về Chân Hư, đó là người đứng đầu tuyệt đối trong số năm người con trai của Minh Sơn.

Người trước mặt có đạo vị rất đậm, nhất định là đạo nhân, hơn nữa thực lực trên người có thể cảm giác được không thấp, có lẽ là Linh Lạc Bái Thần.

Đắc tội một cao thủ như vậy chỉ vì một Minh Phi lô đỉnh, thật không đáng.