TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 826: Tìm kiếm (1)

Trị an mấy hòn đảo còn lại, tương đối tốt hơn, không cần lãng phí quá nhiều thời gian để đi tới.”

Trương Vinh Phương trầm ngâm, tán đồng gật đầu.

“Cũng tốt, vậy trước tiên đi đảo Tuyết Khê có hiềm nghi lớn nhất, để tránh bị tiết lộ tin tức, bị hung thủ phát hiện rồi chạy trốn.”

“Vâng!” Mấy người bên cạnh cùng đáp.

Có người lập tức đến chỗ bánh lái tìm Lâm Hiểu Trì.

“Ngươi tên gì?” Trương Vinh Phương hỏi cao thủ Thiên Thạch môn đã lên tiếng nhắc nhở.

“Hồi công tử, thuộc hạ họ Điền, tên Như Ý.” Hán tử kia thấp giọng hồi đáp.

“Xem ra trước kia ngươi thường xuyên ra biển?” Trương Vinh Phương cười nói.

“Đúng vậy, như mười băng hải tặc của hải vực chung quanh đây, cũng coi là thuộc hạ có quen biết. Ví dụ như băng hải tặc Thứ Thương, băng hải tặc Tháp La, băng hải tặc Hải Vương, băng hải tặc Huyết Thần, băng hải tặc Mã Thế Cát các loại.” Điền Như Ý vừa nhắc tới hải tặc, cứ giống như bảo vật trong nhà.

Hắn ta ngượng ngùng tiếp tục nói.

“Thực ra trước kia thuộc hạ cũng xuất thân từ hải tặc, về sau này bái nhập Thiên Thạch môn, vẫn luôn sinh sống trên mặt đất.”

“Vậy ngươi nói một chút. Thế lực bên trong từng băng hải tặc này có thực lực thế nào?” Trương Vinh Phương thả nhẹ giọng hỏi.

“Thế lực có mạnh có yếu, trong đó cũng có quân nhân Bái Thần, chẳng qua đều là một ít quy mô rất nhỏ.” Điền Như Ý trả lời.

“Bái Thần quy mô nhỏ…” Đột nhiên Trương Vinh Phương hiện lên một ý nghĩ. Có thể, có thể thừa cơ cẩn thận thăm dò một chút, tất cả kết cấu Bái Thần từ tượng thần đến Linh Lạc linh vệ.

Cảnh tượng trước đó nhìn thấy trong mật tàng, đánh nát hạch tâm của tượng thần là có thể hoàn toàn hủy đi tất cả võ giả giáo phái Bái Thần.

Thế thì hạch tâm tượng thần có dạng gì?

Ra tay đánh nát sẽ có phản ứng nguy hiểm gì?

Vốn Trương Vinh Phương chỉ là dự định tự đi lấy chủ dược, lúc này biết được tình huống này, thì trong lòng lập tức có tư tưởng mới.

Đột nhiên thuyền hơi chấn động một chút, chậm rãi rời khỏi bến tàu, đi ra xa xa theo gió.

*

*

*

Lúc rạng sáng.

Đảo Tuyết Khê.

Chu Hâm Lãm cẩn thận khiêng củi lửa mới chặt xong chất vào kho củi, cứ như là thường ngày, đặt củi lửa vào trong đống củi lớn.

Tiếng sóng biển bên ngoài từng lớp từng lớp, không ngừng nhấp nhô lên xuống, còn kèm theo tiếng lẩm bẩm liên tục của nhóm Huyết Thần đạo.

Chu Hâm Lãm không tự chủ mà nghĩ tới dáng vẻ Trình Lạc vào ban ngày.

Không biết thế nào, rõ ràng một màn kia không hề khác trước kia lắm, nhưng trong lòng cậu lại không thể quên, cứ như vừa rồi mới xảy ra.

Giờ phút này, tâm trạng trên nét mặt, hay toát ra từ trong mắt Trình Lạc trong ký ức của cậu vẫn còn mới mẻ.

“Ngươi muốn rời khỏi đây không? Rời khỏi hòn đảo này?”

Trong lúc vô tình, giọng của Trình Lạc lại vọng lại bên tai cậu.

Chu Hâm Lãm vô thức đưa mắt nhìn vị trí ban đầu Trình Lạc ẩn núp, chỗ đó trống rỗng, không có gì cả.

Trong đầu cậu chợt thoáng qua một ý nghĩ, lại đi đến một vị trí đống củi khác.

Trong vạc lớn bị vứt bỏ ở phía sau đống củi, cậu thăm dò xem xét.

Quả nhiên cậu nhìn thấy ở bên trong có một cái túi màu đen được cột thật chặt lại.

Cái này chính là san hô dư hương, cậu còn nhớ là bảo dược Trình Lạc liều chết cũng phải bảo vệ.

Nàng đã từng nói, bảo dược này là thứ quan trọng nhất để nàng rời khỏi hòn đảo này.

Chu Hâm Lãm im lặng đưa tay, cầm gói hàng lên, sau đó nhìn chung quanh một chút, cảm thấy quá chói mắt.

Cậu lại mở gói hàng ra, bên trong là một hộp gỗ đen tinh xảo.

Lại mở hộp ra lần nữa, tận cùng bên trong đặt một nhánh san hô màu vàng nâu thoạt nhìn rất giống nhánh cây bình thường.

Chu Hâm Lãm cầm lấy, ước lượng, còn hơi nặng.

Cậu bỏ qua cái túi gói hàng, cầm lấy san hô, cứ như vậy mà nhét vào trong trang phục của mình.

Sau đó quay người.

Hô!

Đột nhiên một đôi mắt to lớn đang trừng trừng nhìn thẳng theo dõi cậu từ phía sau.

Đó là một người mặt quỷ!

Hắn ta cười hì hì, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Chu Hâm Lãm.

“Vừa rồi ngươi đang tìm cái gì?”

“Tìm thấy một cái hộp, của ta!” Lưng Chu Hâm Lãm có hơi đổ mồ hôi, nhịp tim nhanh chóng tăng lên.

Trong đầu cậu nhanh chóng bắt chước ngữ khí khi những người mặt quỷ còn lại cướp đoạt bảo bối.

“Chuyện này không liên quan tới ngươi.” Chu Hâm Lãm bổ sung một câu.

“Hì hì hì!” Người mặt quỷ không nói gì, quay người chậm rãi rời đi.

Chu Hâm Lãm nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, đột nhiên nghĩ đến, hôm nay lại là thời gian Huyết Thần đạo ra ngoài đi săn, chắc là ở trên đảo không có quá nhiều người.

Cậu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Trên đảo, việc giấu riêng bảo bối không tính là đại sự gì, hoặc nhiều hoặc ít tất cả mọi người đều có chút hàng lậu.

Chỉ cần không phải cá chết lưới rách, sẽ không vạch trần lẫn nhau.