Chu Hâm Lãm đã từng thấy bọn họ làm như thế. Sau khi đập vỡ xương đầu, họ sẽ bỏ bã vụn đi, dùng dao mở miệng.
Trước kia cậu đã chứng kiến rất nhiều lần, cũng không có cảm giác gì.
Nhưng lần này.... cậu nhìn ánh mắt Trình Lạc đang nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt tràn ngập khẩn cầu.
Đột nhiên trong lòng cậu có loại khổ sở không nói ra được.
Cậu trông thấy môi Trình Lạc đang động.
Nàng đang nói....
“Phòng.... củi....”
Ý hận, đau khổ, tuyệt vọng, không ngừng đan xen quấn quanh trong ánh mắt của nàng.
Chu Hâm Lãm đã hiểu ý của nàng.
“Bảo dược kia còn đang ở trong kho củi.”
“Tiểu quỷ! Ngươi đứng nhìn bên cạnh, là vì cũng muốn ăn sao?” Một người mặt quỷ cười hì hì đẩy Chu Hâm Lãm nói.
Mặt Chu Hâm Lãm không cảm xúc, đờ đẫn lắc đầu, lui ra phía sau hai bước, quay người chạy đi.
Chỉ là khi rời đi, trong đầu của cậu vẫn luôn tái hiện một màn kia.
Một màn tỷ tỷ kia khẩn cầu cậu ngay trước khi chết.
Cậu hiểu, nàng hận, nàng muốn báo thù.
…
Cảng Thứ Đồng.
Từng chiếc từng chiếc thương thuyền mười hai buồm xếp hàng chuẩn bị đi xa, đang nhao nhao thu mỏ neo, giương buồm chuyển bánh lái.
Thương đội này là đội tàu đồ sứ đi tới vương quốc Uy Ni, chuyên môn mang đồ sứ Đại Linh đến vương quốc Uy Ni, sau đó đổi lấy kim tệ ngân tệ bảo thạch của bên kia về.
Trên một chiếc thuyền buôn trong đó.
Trương Vinh Phương khoác áo choàng, nhìn ra mặt biển xa xa.
Phía sau hắn là rất nhiều cao thủ Thiên Thạch môn cùng tùy hành.
Thực ra tổng số người trong Thiên Thạch môn không nhiều, trong Cảm Ứng môn cũng chỉ là chi nhánh quy mô nhỏ.
Trừ môn chủ Tả Hàn Thiên Thạch môn có thực lực trung thượng ở trong Cảm Ứng môn, còn một hộ pháp vẫn khá được, những người còn lại vốn không thể nhắc tới.
Nhưng từ sau khi được Trương Vinh Phương cung cấp một số lượng lớn tài nguyên tiền tài, Thiên Thạch môn bắt đầu tuyển nhận rất nhiều đệ tử mới, các loại đan dược cứ như không cần tiền mà vẩy ra giống như hắt nước.
Bây giờ mới mấy tháng, thực lực cả môn phái rực rỡ hẳn lên.
Không đề cập tới đệ tử mới, ngay cả hảo thủ của Thiên Thạch môn trước đó, không ít người đều là cao thủ ngạnh công.
Từng người có tiền, mặc áo giáp nguyên bộ, cầm vũ khí hạng nặng, quả thực chính là cối xay thịt đao thương bất nhập trên chiến trường.
“Công tử, động tác lần này sẽ rất nhanh thôi, có tổng cộng năm hòn đảo cần loại bỏ, đi thuyền chí ít cần chừng sáu ngày. Cái này chưa tính thời gian tiêu tốn trên hòn đảo, chỉ đơn thuần là đi thuyền.”
Người phụ trách lần đi thuyền này, là Lâm Hiểu Trì trước từng làm hồi báo cho Trương Vinh Phương.
Hắn ta đổi sang ngoại bào của thương nhân, đặc thù của đạo môn cũng bị ẩn giấu đi. Từ xa nhìn lại là vẻ mặt hòa khí, ngụy trang không tệ.
“Không sao, tăng tốc độ nhanh lên, đầu tiên đi đến đảo nào?” Trương Vinh Phương lên tiếng hỏi.
“Đầu tiên đi đến nơi gần đây nhất là đảo Phong Thu." Lâm Hiểu Trì trả lời. “Đảo Phong Thu không lớn, dân số chừng ba ngàn người, có hai thành phố có thể mua bán đặc sản."
“Đảo Tuyết Khê có hiềm nghi lớn nhất thì sao?” Trương Vinh Phương không cho là một đảo nhỏ ba ngàn người có thể có thực lực cướp bóc đội tàu tìm bảo của mình.
“Nhân số Đảo Tuyết Khê càng ít hơn, chỉ có hơn một ngàn người, chẳng qua xung quanh đảo có rất nhiều đá ngầm, thuyền lớn không thể cập bờ.” Lâm Hiểu Trì trả lời.
“Còn các hòn đảo còn lại thì sao? Nhân số nhiều nhất là đảo nào?” Trương Vinh Phương nhíu mày.
“Hẳn nhân số nhiều nhất là đảo Tử Kình, đó là một đại đảo không nhỏ, chỉ là khoảng cách khá xa, chệch hướng lộ tuyến chúng ta định trước không ít.” Lâm Hiểu Trì trả lời.
Trương Vinh Phương trầm ngâm.
“Như vậy, trước tiên đi tới đảo Tử Kình, tập trung điều tra treo thưởng, sau khi xác định không có mới đi chỗ khác. Dù sao hòn đảo nhiều người nhất, thì chắc chắn thông tin cũng linh thông nhất.”
“Đã hiểu.” Lâm Hiểu Trì gật đầu.
“Ngoài ra, chú ý vận chuyển chút hàng hóa thật, dù sao cũng là một lần ra biển, tiện thể bán một chuyến hàng, cũng coi như kiếm chút thu nhập thêm.” Trương Vinh Phương nhắc nhở.
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Lâm Hiểu Trì quay người, đánh bánh lái đổi hướng, chuẩn bị phân phó tuyến đường sau đó.
Thuyền lớn lần này, không chỉ dùng buồm, còn dùng mái chèo thuyền dựa vào nhân lực.
“Công tử.”
Lúc này một cao thủ Thiên Thạch môn tiến lên trước một bước, thấp giọng nói.
“Nếu như là đảo Tuyết Khê của vương quốc Uy Ni, thì ngược lại thuộc hạ hơi có ấn tượng.”
Cao thủ này giữ râu cá trê, dáng người cường tráng, phơi rộng lồng ngực, chính giữa mặt có đường sẹo dữ tợn.
“A? Nói một chút?” Trương Vinh Phương nhìn về phía người này, có chút hứng thú.
“Vâng. Thỉnh thoảng gần đảo Tuyết Khê sẽ có thuyền mất tích, thuộc hạ đoán chừng, hẳn là hải vực xung quanh có một đám hải tặc chiếm cứ lâu dài. Cho nên nếu chúng ta muốn tìm đội tìm bảo, thuộc hạ đề nghị, trước tiên bắt đầu tìm từ xung quanh đảo Tuyết Khê này.