TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 649: Thành Ý (5)

"Chỉ là nhiều người như vậy... Toàn bộ đoàn xe, chung quy sẽ có một số người vô tội... Chúng ta..." Người áo đen phía bên phải là nữ tử, có vẻ như trẻ tuổi nhất, có chút chần chờ.

"Không có cách nào..." Người ở giữa thở dài: "Thế đạo này đều là như thế, rất nhiều người nước chảy bèo trôi, rất nhiều người thân bất do kỷ..."

"Các ngươi!!" Vĩnh Hương nheo mắt lại gắt gao nhìn thẳng những người áo đen này. Bỗng nhiên nàng giống như nhìn ra cái gì.

Vẻ mặt nàng biến đổi.

"Tất cả thế mà đều là người thường!? Tất cả đều là võ nhân phổ thông, cũng dám đến tìm cái chết! Lôi An!! Giết bọn chúng đi!"

"Chính là võ nhân!!"

Vị Nội Pháp Linh Lạc còn sống là một tráng hán râu quai nón, lúc này sắc mặt hắn ta băng lãnh đi ra đoàn xe, lắc lắc đao nhận trong tay.

"Các ngươi bảo vệ quận chúa, những người này, một mình ta là có thể giải quyết."

Thình thịch!

Dưới chân hắn ta nổ tung ra hố đất, cả người hóa thành ảo ảnh nhằm thẳng về phía ba người áo đen.

Bắt giặc trước bắt vua, đạo lý này rất nhiều người đều hiểu, thế nên hắn ta nhắm thẳng đến kẻ cầm đầu!

Keng!!

Trong nháy mắt, người áo đen bên trái cũng lướt về phía trước.

Hai người lướt ngang qua nhau.

Đao quang kiếm ảnh va chạm, tia lửa chợt lóe.

Vụt!!

Toàn thân Lôi An cứng còng đứng tại chỗ, trường đao trong tay rớt xuống đất.

Phịch, hắn ta quỳ rạp xuống đất, ở giữa ngực chẳng biết từ lúc nào có thêm một vết kiếm rõ ràng.

Vết kiếm kia phân cả người hắn ta từ một ra thành hai.

"Kiếm… thật nhanh..."

Mọi người của đoàn xe liên tiếp kinh ngạc thốt lên.

"Tam Không!" Vĩnh Hương đoán được thực lực của người nọ, sắc mặt chợt biến đổi, nỗi bất an trong lòng trong nháy mắt nhảy lên tới đỉnh núi.

Không đợi nàng phản ứng.

Lúc này người áo đen còn lại đều vội xông ra, đánh về phía mọi người trong đoàn xe.

Toàn bộ đoàn xe đều hành quân gấp gáp, nên chỉ dẫn theo hơn hai mươi người tinh nhuệ, không có thị nữ thị tòng phổ thông làm kéo dài lộ trình.

Mà người áo đen thì cuồn cuộn không dứt xung quanh, chí ít có hơn bốn mươi người vào trận.

Trong đó có cao thủ Nhập Phẩm.

Một Linh Lạc Ngoại Dược duy nhất khác trong đội xe, lúc này cũng bị nữ tử che mặt nạ hoa văn V bạc xuất thủ ngăn cản.

Hai người đánh ngang sức, nhất thời rõ ràng không phân được thắng bại.

Theo từng tiếng kêu rên thảm thiết, có người lấy ra súng ống xạ kích, nhưng còn chưa mở súng hai lần thì đã bị từng bóng người áo đen đến gần tiến lên, chém giết tại chỗ.

Máu tươi hòa trong tiếng thét chói tai.

Nam tử che mặt V bạc duy nhất không có động thủ vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn toàn bộ trận chém giết.

Thân hình hắn cao lớn cường tráng, vạm vỡ hữu lực, cho dù mang mặt nạ bảo vệ, lấy khăn đen trùm đầu, nhưng đôi mắt bình thản giống như cất giấu cái gì vẫn khiến Vĩnh Hương nhìn về nơi này từ xa cảm thấy được một tia quen thuộc.

Theo mọi người đoàn xe xung quanh càng ngày càng ít, ngã xuống càng ngày càng nhiều.

"Quận chúa, đi mau!! Nô tỳ liều mạng cũng sẽ bảo vệ ngài đi ra ngoài!!"

Thị nữ thiếp thân Vĩnh Xuân cầm đao trong tay, bảo vệ trước người Vĩnh Hương kêu to.

"Thực sự là cảm động quá ta."

Người che mặt cuối cùng chậm rãi tiến lên phía trước.

"Đáng tiếc... người ở chỗ này, ai cũng không đi được!!"

"Là ngươi!" Mắt Vĩnh Hương lộ vẻ hiểu ra! "Là tiện nhân nhà ngươi!! Trương Ảnh! Ngươi dám mưu nghịch!?"

Trương Vinh Phương nhẹ nhàng giật xuống mặt nạ bảo hộ.

Hắn biết, mời mấy người Nghịch giáo Trương Vân Khải hiệp trợ, thì tất nhiên phải có vòng này.

Nghịch giáo từng chặn giết Linh đình Linh Lạc, đương nhiên là đại nghịch bất đạo, đã sớm là thân phận bị truy nã.

Ra tay giúp mình giết Vĩnh Hương, đây là thành ý của bọn họ.

Mà tương tự, nếu mình muốn bày ra thành ý của mình, thì tất nhiên phải đập nồi dìm thuyền, chủ động đưa ra nhược điểm.

Mà bây giờ bại lộ thân phận, chính là nhược điểm.

"Mấy ngày không gặp, từ lần trước gặp mặt đến giờ quận chúa vẫn khoẻ chứ?" Trương Vinh Phương mỉm cười hỏi.

Hai người cách xa nhau hơn mười mét, bốn mắt nhìn nhau, một người nổi giận, một người ôn hòa.

Hình thành so sánh rõ ràng.

"Nghịch tặc!! Ngươi nghĩ đám các ngươi sẽ thắng chắc!?" Vĩnh Hương gầm lên.

Đôi mắt đẹp của nàng từ lâu đã mang màu đỏ máu, rơi vào trạng thái điên cuồng triệt để.

Trong lúc đó, nàng đưa tay rút ra từ trong lòng một cây súng lục trắng xám cán dài, nhắm ngay Trương Vinh Phương.

Cùng lúc đó, một bóng người không rõ phi thân đập ra từ trong đội xe, chém xuống một đao hướng phía Trương Vinh Phương.

Bóng người có tốc độ cực nhanh, ánh đao như thác chảy rơi vào đầm nước, một đao mang ra tấm lụa trắng xám.

Thình thịch!!

Vụt!!

Tiếng súng và tiếng đao đồng thời vang lên.

Đáng tiếc, Trương Vinh Phương đã không đứng ở chỗ cũ từ lâu.

Bước vào Ngoại Dược bảy lần, hơn nữa hắn còn là Thập Nhất Phẩm rồi mới uống thuốc đột phá, tố chất thân thể so với Nội Pháp tầm thường đều không kém là bao nhiêu.