Nhưng bị Trương Vinh Phương ra tay như tia chớp, đơn giản ấn mở mấy người.
"Quận chúa tự mình ra tay với ta, hạ quan không dám phản kháng, nhưng những người khác dám động thủ, thì phải chuẩn bị cho rốt rằng sẽ làm kẻ địch với Đại Đạo Giáo ta..."
Giọng của hắn truyền ra, làm cho hộ vệ cản đường đều chần chờ, không dám nhúc nhích.
Không bao lâu sau, hai người rời khỏi lương đình, đi ra khỏi viện của Vĩnh Hương quận chúa.
Một đường không nói chuyện, hai người trở lại trong viện của mình.
Mới đóng cửa, Trần Hãn liền chịu không nổi.
Cả người hắn ta đổ mồ hôi, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất, toàn thân co quắp.
Trương Vinh Phương biến sắc, cấp tốc mở ra thanh thuộc tính, nhìn về phía đối phương.
Phát hiện chỉ bị thương một chút thôi, mà thanh thuộc tính của Trần Hãn lại có thể xuất hiện biến hóa không nhỏ.
"Trần Hãn -- sinh mệnh?
Võ công: Hư Tượng phù pháp nhất Nội Pháp cảnh thứ tư (Quyền chưởng trảo cường hóa Tam Phẩm, Quyền chưởng trảo cường hóa bốn lần).
Văn công: Quan Hư Công (Kết Đan tam chuyển)"
"Võ công lui bước một tầng!? Văn công cũng lui hai chuyển!?"
Trong lòng Trương Vinh Phương trầm xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hiện tượng như vậy.
Phía trước gấp gáp giao thủ, hai hộ vệ Linh Lạc bên người Vĩnh Hương lại có thể vài cái đã làm cho tu vi thực lực của Trần Hãn hao tổn vĩnh cửu!?
"Đạo tử, thuộc hạ... thuộc hạ không sao... Chỉ là linh tuyến hao tổn, nghỉ ngơi... nghỉ ngơi một chút là tốt rồi..."
Trần Hãn gian nan nói ra một câu, liền bò dậy lần nữa, miễn cưỡng đỡ cửa đứng thẳng.
"Ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Loại trạng thái này, ở lại bên cạnh ta cũng không có chút ý nghĩa nào." Trương Vinh Phương cau mày nói.
"Thuộc hạ..." Trần Hãn vẫn còn muốn nói chuyện.
"Đi thôi." Trương Vinh Phương khoát tay. "Ta dầu gì cũng là cao thủ Siêu Phẩm, hơn nữa vẫn hay giúp mọi người làm điều tốt, chưa từng có thù hận nào, còn có hai vị cao thủ Tuyết Hồng các âm thầm bảo vệ nữa, không có việc gì đâu."
Lúc này Trần Hãn mới gật đầu, thi lễ một cái, xoay người gian nan mở cửa rời khỏi.
Nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở phía cuối đường nhỏ trong rừng, Trương Vinh Phương mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đóng cửa lại.
Thân làm Linh Lạc, chính là bất đắc dĩ như vậy.
Võ đạo không tiến thêm, sinh tử không do mình, sống tạm bợ như vậy...
Nhìn như trường sinh, chẳng qua...
Trong mắt hiện lên một tia ưu tư, cuối cùng Trương Vinh Phương cũng không có nói thêm gì, một lần nữa đóng cửa viện lại.
Rất nhanh, nhoáng lên chính là mấy ngày trôi qua.
Vĩnh Hương quận chúa vẫn chỉnh lý hành trang, bước lên con đường trở về Đại Đô trị thương.
Tứ chi của nàng bị phế ba chi, tất cả còn lại đều là bị vỡ nát gãy xương, thương thế cỡ đó nếu muốn dưỡng tốt, ở Thứ Đồng căn bản không có y sư y thuật đủ cao minh.
Chỉ có trở về Đại Đô, mới có thể có thêm nhiều hi vọng.
*
Cách Thứ Đồng ngoài mấy chục dặm.
Bờ hồ Ngọc Lan.
Dãy núi xanh xanh hình kiểu bát, một dãy tiếp một dãy, nối tới phương xa.
Giữa bãi cỏ xanh ở bên mặt hồ, một quan đạo thẳng tắp thông hướng xa xa.
Vĩnh Hương ngồi im trong xe ngựa, năm ngón tay túm chặt, nhìn mặt hồ trời chiều sóng gợn lăn tăn ngoài cửa sổ xe.
Cho dù như thế nào nàng cũng không tưởng tượng nổi, chuyến đi tới Thứ Đồng lần này của mình lại gặp phải biến cố như vậy.
Những năm trước kia, nàng không chỉ đi qua mỗi một chỗ, đều là chạy khắp nơi trên toàn quốc.
Nàng vốn không phải là người thích an phận, hơn nữa thiên phú võ công cực cao, thân là Siêu Phẩm Tam Không, rất nhiều nơi được coi là nguy hiểm đối với hoàng tộc bình thường, đối với nàng mà nói đều không hơn gì cái này.
Nhưng lúc này đây...
Răng rắc.
Chén rượu trong tay nàng bỗng chốc bị bóp vỡ.
Mảnh vỡ đâm thật sâu vào lòng bàn tay, chảy ra máu loãng rất nhỏ.
Thở dài ~
Bỗng xa phu bên ngoài phát ra tiếng quát kéo ngựa.
Thùng xe chậm rãi ngừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
"Chuyện gì xảy ra vậy!?" Vĩnh Hương lớn tiếng quát.
"Bẩm quận chúa, trên quan đạo bên ngoài có mấy thân đại thụ ngăn trở lối đi, bọn ta lập tức đi ra dọn sạch ngay."
"Thân đại thụ?" Trong lòng Vĩnh Hương cảm giác nặng nề, loại thời điểm này, rõ ràng nàng đã che giấu hành tung xuất phát.
Vén rèm xe lên, nàng nhìn chằm chằm về phía trước.
Chỉ thấy trên quan đạo xám trắng, phía trước đúng là vắt ngang mấy thân cây thô to bằng vòng ôm của một người.
Bốp bốp bốp.
Một hồi tiếng vỗ tay thanh thúy truyền tới từ trong rừng bên trái.
Từng bóng người áo đen che mặt chậm rãi đi ra từ trong rừng.
Ba người áo đen đứng trước nhất trong đó, ở bên trái của khăn che mặt có đường vân hình chữ V màu bạc đơn giản.
Rõ ràng ba người này chính là thủ lĩnh dẫn đầu.
"Lần này phiền phức chư vị." Một vị trong ba người nói khẽ.
"Chuyện nên làm. Bày ra thành ý, luôn luôn cần đến một phần chứng minh." Nam tử vóc người lùn bên trái mỉm cười nói.