TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 499: Tuyển (4)

Thế nhưng tiểu tử Trương Thanh Chí đúng là thiên phú kinh khủng thật đấy, lại là có một vấn đề lớn nhất.

Vấn đề này mà không giải quyết, sau này...

Trong lòng Nhạc Đức Văn bất đắc dĩ,

Nếu không phải tuyệt học giáo môn bắt buộc phải có cái quy định cứng nhắc ấy thì hắn đâu đến nỗi phải đau khổ dày vò như vậy.

"Gần đây Đông tông Tây tông đánh thành một đoàn, tình huống thế nào? Có ảnh hưởng đến Thiên Bảo cung chúng ta không?

Thiên Bảo cung chúng ta toàn đạo nhân văn nhược đấy, sao mà chịu nổi? Nếu như làm một đại tu Hóa Thần nào bị thương, mười hai các chủ của Tuyết Hồng các các ngươi phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đấy!"

Thu liễm tâm tư, Nhạc Đức Văn tùy tiện hỏi.

"Ha ha..." Lão nhân cứng rắn lạnh lẽo lười để ý hắn.

"Lão Đậu ngươi thân là đại Các chủ, đại Tông Sư đệ tam thiên hạ, linh tướng đệ nhất hoàng tộc, sao không kéo chút tài trợ tới cho lão bằng hữu là ta đây thế? Đông tông dữ dằn như vậy, nhỡ đâu phản kích trước khi chết, làm tổn thương Thiên Bảo cung chúng ta... tội danh này ngươi đảm đương không nổi đâu." Nhạc Đức Văn nói đầy hùng hồn.

"Có quỷ mới tin ngươi!" Ở chung vài chục năm, lão Đậu đã sớm không tin bất kì lời nào từ trong miệng hắn nói ra nữa.

"Ta rất nghiêm túc đấy nhé." Nhạc Đức Văn bất mãn nói.

"Năm mươi năm rồi, ta nhậm chức chưởng giáo đều năm mươi năm rồi, qua nhiều năm như vậy, có câu nào là giả không?"

"Mẹ nó, ngươi còn là thiên hạ đệ nhị đấy?! Ngoại trừ Đạt Mễ Nhĩ ai đánh thắng được ngươi?? Nói lời này ngươi cần mặt mũi không thế?" Lúc này lão Đậu mắng lại.

"Nhưng mà ta có phải linh tướng đâu? Ngươi xem xem, lão đạo ta hiện giờ tuổi chín mươi sáu, với chút tu vi Hóa Thần đấy của ta, chắc cùng lắm là sống thêm được mười năm.

Trời thấy, bệ hạ còn không cho phép ta chuyển linh tướng, đây là muốn cái mạng già của lão đạo ta đây mà.

Ta cũng muốn sống thành con rùa già như lão Đậu ngươi lắm."

"Rùa cái đầu nhà ngươi!!"

"Ngươi đừng mắng chửi người! Mắng chửi người là không đúng, ngươi thân là đại Tông Sư, phải có khí độ." Nhạc Đức Văn ngoáy tai, cong ngón búng ra, bay ra cách xa mấy mét.

"Là ngươi mắng ta trước!"

"Được rồi được rồi, ta không chấp nhặt với ngươi. Đại Đạo Giáo ta dĩ hòa vi quý, tự nhiên chi đạo, hài hòa chi đạo, tồn hồ nhất tâm. Vũ phu thô mãng như ngươi, nói với ngươi đúng là kéo thấp đẳng cấp của ta."

"Con rùa già chết tiệt nhà ngươi!"

Lão Đậu lại hai nổi giận, quay sang chửi loạn Nhạc Đức Văn một trận.

Nhưng sau khi phát tiết cơn hờn tức trong lòng xong, Nhạc Đức Văn rời khỏi đây, tâm trạng vui vẻ hơn, hoàn toàn không nghe được lời lão hữu chửi loạn, khẽ hát, khoan thai chậm rãi tiếp tục tuần tra an toàn của đạo cung.

Đúng vậy.

Hắn suốt ngày không có chuyện gì làm, ngoại trừ tu hành văn công, chính là đi loạn khắp nơi, bảo đảm cho sự an toàn của đạo cung.

Biểu hiện ra hắn là chưởng giáo Đại Đạo Giáo văn nhược yếu đuối.

Trên thực tế hắn là đại Tông Sư đệ tam thiên hạ gần với Đế sư Đạt Mễ Nhĩ nhất trong Đại Linh hiện giờ.

Những người Chân Nhất Giáo, Hắc Thập Giáo đó cũng không đủ xem.

Trừ một bộ phận linh tướng cúng bái thần linh kia ra, những người còn lại đều không phải đối thủ của hắn.

Đương nhiên, đại Tông Sư có mạnh mẽ tới đâu đều rất khó đánh chết Linh Lạc.

Nhưng không quan hệ, ai bảo hắn được Hoàng tộc đặc biệt lựa chọn chứ?

Trừ thân phận đại Tông Sư ra, hắn còn là Trường Sinh chân nhân được Hoàng tộc đặc biệt cho phép, toàn bộ thành viên Hoàng tộc đều phải thường thường tìm hắn cố vấn con đường trường sinh.

Cho nên nếu muốn Linh Lạc nào chết, hắn chỉ cần lên tiếng kêu gọi là được.

Chậm rãi từ từ đi tới điện Kiếm Hư, xuyên qua cửa sổ mở rộng, Nhạc Đức Văn liếc mắt liền thấy được hoạt động vấn sư đạo quan đang tiến hành bên trong.

Loại hoạt động vấn sư này, bình thường chỉ dùng trên nhiều đạo nhân từ đạo cung các nơi đến đây học bổ túc.

Những đạo nhân đến từ các nơi ấy, người mang tu vi, lòng có hoài bão, có năng lực, biết làm việc, bình thường đều rất được các điện các bộ Thiên Bảo cung hoan nghênh.

Đương nhiên, bọn họ cũng có khuyết điểm.

Khuyết điểm đó là, kiểu đạo nhân từ ngoài ấy đều có số tuổi khá lớn, tiềm lực không đủ.

Chỉ là, cách cửa sổ, khi Nhạc Đức Văn đảo mắt qua những người tham gia vấn sư thì bỗng thấy, đồ đệ mình Trương Thanh Chí cũng ở đó.

Nhất thời hắn giận không chỗ phát tiết.

Lúc này trong điện.

Trương Vinh Phương đang suy tư xem có nên bại lộ tu vi văn công chân chính của mình không.

Chủ yếu là không có cách nào khác để giải thích được.

Nếu như có biện pháp có thể giải thích hắn tới Kim Đan ở tuổi này. Như vậy... này nhất định sẽ tốt hơn.

Đáng tiếc không có, thế nên chỉ có giảm tu vi, chỉ nói mình đến Ngũ Chuyển Kết Đan, cũng không có vấn đề.

Không nghe vừa rồi Trương Thanh Chí cũng nói sao? Ở tuổi của hắn, thiên tài lợi hại nhất Thiên Bảo cung hiện giờ, hôm nay chính là Ngũ Chuyển Kết Đan.