Nhìn từ lời nói cử chỉ của hắn ta, tính tình người này ôn hòa, vô cùng coi trọng tâm trạng cảm thụ của người khác.
Hơn nữa khi giao lưu với các đạo nhân Thiên Bảo cung còn lại, thái độ của những người còn lại đối với hắn cũng khá là vi diệu.
Đặc biệt có thể nhìn thấy được từ trên người một số đạo nhân lớn tuổi rằng, hình như bọn họ có một loại tán thành đặc biệt đối với Trương Thanh Chí.
Trò chuyện xong rồi trở về.
Qua loa ăn cơm trưa xong. Trong phòng chờ lại có thêm vài người, rõ ràng đều là người cùng nhau tham gia hoạt động vấn sư.
Hai giờ chiều, cuối cùng. Tổng cộng có chín người bao gồm cả Trương Vinh Phương nối đuôi nhau được dẫn đến trong tĩnh thất một thiền điện lớn của Thiên Bảo cung.
Tĩnh thất rất lớn, cỡ khoảng hai cái sân bóng rổ.
Xung quanh toàn là tường trắng, đỉnh đầu vẽ một bức tranh quần thần bái Thiên Tôn.
Ở giữa trong phòng, phân biệt có ba bồ đoàn.
Trên bồ đoàn phân biệt có ba lão đạo mái tóc trắng xóa, trông tiên phong đạo cốt.
Trương Thanh Chí dẫn mọi người tới trong tĩnh thất, rồi im lặng đứng ở một bên, chờ đợi kết quả.
Mọi người đều giao đạo điệp của mình cho một đạo nhân ở bên cạnh, sau đó đưa cho ba vấn sư, kiểm tra lần lượt.
"Bần đạo Hàn Như, đạo hiệu Lăng Quang, thiếu một vị đạo quan chế thuốc. Ai có ý định có thể tự động đến đây, nhận bài khảo giáo." Một người ngoài cùng bên trái cao giọng nói.
Nàng thong thả lấy ra từ phía sau lưng một tấm bảng gỗ, trên đó viết điểm cần khảo hạch có những điểm nào.
"Bần đạo Chu Hưng Tổ, đạo hiệu Bình Dương, hai người quản sự thu dược viên, người có ý định có thể đến."
Một vị lão đạo ở giữa khoan thai nói ra.
Vị lão đạo còn lại trông lớn tuổi nhất.
"Bần đạo Nghiêm Thanh Diêu, đạo hiệu Phi Dương, thiếu một người quản sự nông hưng."
Ba người còn không thèm nhìn họ, sau khi nói xong thì lấy ra tấm bảng gỗ từ phía sau lưng, đặt ở trước người rồi tiếp đó đả tọa tu hành văn công.
Để lại mọi người đưa mắt liền nhau, tiến lên nghiên cứu nội dung khảo hạch trên tấm bảng gỗ.
Trương Vinh Phương lắc đầu trong lòng.
Hắn tới nơi này là vì tìm kiếm bí dược, Mê Lân Ngọc Tủy. Không phải vội vàng tới làm nô bộc cho người ta.
Hắn không có thời gian đó để lãng phí.
…
Trong đạo cung khổng lồ.
Nhạc Đức Văn chắp tay sau lưng, chậm rãi từ từ dò xét toàn bộ cung đàn các nơi.
Trên mặt hắn luôn luôn mang nụ cười mỉm hòa ái, cười tủm tỉm giống người rảnh rỗi phú quý, chưởng quỹ của tửu lầu.
Cái bụng mập mạp mềm mại như bóng cao su, thỉnh thoảng bị chính hắn vỗ lên, có thể phát ra tiếng bụp bụp trầm đục.
Hình tượng như vậy, khi đi trên đường lớn, chẳng ai sẽ liên tưởng hắn với chưởng giáo của Chân Đại Đạo Giáo hiện nay.
Nhưng hắn lại là nhân vật như vậy.
Từ khi hắn chấp chưởng Đại Đạo Giáo tới nay, toàn giáo phát triển rất mạnh mẽ, phát triển không ngừng.
Lại vì không tranh đấu với người khác, chủ trương trung quân báo quốc. Chỉ lấy văn công làm chủ.
Vì vậy rất được Linh Đế thưởng thức, được nâng đỡ ở rất nhiều mặt.
Chỉ là tuy những thứ này phát triển rất tốt, nhưng trong lòng Nhạc Đức Văn vẫn luôn có một phần lo âu.
Trong Thiên Bảo cung, bóng cây thành đường.
Hắn chắp tay sau lưng, mặc một bộ đạo bào màu tím, eo buộc đai lưng đỏ ngọc chi tỏa văn, trước ngực đeo gương đồng trạm trổ long phượng hình thái cực âm dương.
Bên cạnh chiếc gương đồng nọ còn khắc kinh văn tinh mịn của Trường Sinh Thái Huyền kinh.
Chỉ nhìn dáng vẻ này thôi, bộ trang phục của hắn cũng đủ cho phong thái chưởng giáo rồi.
Nhưng.
"Lão Đậu à..." Nhạc Đức Văn ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Ngươi nói xem, sàng chọn đạo đồng vừa đủ tuổi trên toàn quốc, hơn trăm ngàn giáo chúng khổ tu văn công nhiều năm như vậy, tại sao lại không tìm ra được tiểu Chí thứ hai kia chứ?"
"Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?" Giọng nói lạnh lẽo của một lão giả, không biết từ chỗ nào truyền tới.
"Ta đều ném tiểu tử kia đi đón khách rồi, đón khách hai năm, tại sao hắn ta vẫn có bộ dạng đức hạnh đó thế???" Nhạc Đức Văn than ngắn thở dài, mặt đầy đau thương.
"Thế nên ngươi cứ tiếp tục tìm đệ tử thứ hai là được rồi. Đừng ký thác toàn bộ hi vọng lên người tiểu tử kia." Lão giả giọng lạnh lẽo kia trả lời.
"Trên mặt tu hành, chẳng lẽ quả nhiên là ông trời muốn diệt Đại Đạo Giáo ta thật sao? Ta chưởng giáo nhiều năm như vậy, đến cả một Kim Đan hai mươi lăm trở xuống cũng không tìm được.
Cứ thế thì sau này ta đi gặp các đời chưởng giáo dưới đất thế nào đây?" Nhạc Đức Văn lắc đầu thở dài nói.
Cho đến tận bây giờ, trong toàn bộ Đại Đạo Giáo, hắn chỉ tìm được một Trương Thanh Chí hiện giờ hai mươi hai mà đã đạt đến tu vi Kim Đan.
Mặc dù là văn tu thuần khiết, nhưng có cao thủ Tuyết Hồng các bảo vệ, không có vấn đề gì cả.