Thế nhưng cứ như vậy, có ảnh hưởng đến quy hoạch cấp tốc thăng chức sau này của hắn không?
Trong lòng Trương Vinh Phương do dự.
Tin tức hắn lấy được vẫn là quá ít.
Trong thế đạo tuyệt vọng hiện giờ, hắn phải vô cùng cẩn thận, đặc biệt là nơi này cách Linh đình gần như thế.
Ngộ nhỡ bị người phát hiện ra dị thường của hắn, bị người chộp tới cắt miếng...
Ngẫm lại Mật giáo, tượng thần, Linh Lạc quỷ dị thần bí. Ai biết thế giới này vẫn còn cất giấu bao nhiêu bí mật?
Lúc này, đối với việc có nên bại lộ tu vi hay không, trong lòng Trương Vinh Phương còn chưa định.
Hắn quét mắt ba vị vấn sư.
Không có trực tiếp nhận giáo, mà là ngang nhiên xông qua Trương Thanh Chí đang chờ bên cạnh.
Hắn đã phát hiện ra, người này vô cùng dễ nói chuyện. Có thể lợi dụng thì lợi dụng được rồi hãy nói.
"Đạo huynh, ngươi mới vừa nói, tuổi của ta tới Kết Đan kỳ, coi như là thiên tài đi?"
Hắn làm ra bộ dạng mới gặp như đã quen, tới gần Trương Thanh Chí nhỏ giọng hỏi.
Trương Thanh Chí cảm giác mình và hắn không có quen như vậy, nhưng da mặt hắn ta luôn luôn mỏng, nên không tiện không để ý tới.
Dù sao vừa nãy hai người cũng đã hàn huyên một hồi.
"Xác thực là như vậy, thế nào? Sư đệ là muốn đi con đường phương diện văn công à?"
"Đúng thế." Trương Vinh Phương nghiêm túc gật đầu.
"Vậy có thể hỏi một chút... thiên phú văn công tốt, cảnh giới cao, thì có phúc lợi gì không?"
"Phúc lợi?" Trương Thanh Chí suy nghĩ một chút: "Chuyện phải làm mỗi tháng ít hơn, tiền nhận được nhiều hơn, có tính không?"
"Tính! Sao không tính chứ!" Trương Vinh Phương vỗ tay một cái, hắn nhìn xung quanh,
"Vậy còn có chỗ tốt nào nữa không?"
Trương Thanh Chí bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Có thể mỗi ngày tự do cùng đại tu khác giao lưu văn công, cái này có tính không? Còn có thỉnh thoảng có thể nhận lời mời tới hội trà dưỡng sinh của quý tộc bên ngoài. Đương nhiên đều phải trả thù lao chỗ tốt."
"Phương diện an toàn thì sao? Mấy văn công chúng ta đều là người thường gầy yếu cả, nhỡ đâu xảy ra chuyện, vậy sau đó nên làm thế nào cho phải?" Trương Vinh Phương hỏi lại.
"Cái này, tự nhiên là chuyên môn có cao thủ hộ vệ. Thiên Bảo cung chúng ta hàng năm đều sẽ có cao thủ Tuyết Hồng các thường trú đóng quân. Chỉ là bình thường chúng ta tiếp xúc không được." Trương Thanh Chí có chút bất đắc dĩ.
Trương Ảnh này hỏi tới hỏi lui, chính là không nói mình muốn làm gì.
"Như vậy sao?" Trương Vinh Phương suy nghĩ một chút. "Nếu như mười chín tuổi như ta, văn công cũng là Kết Đan kỳ, thì sẽ có đãi ngộ gì?"
Hắn vẫn hỏi ra.
Rốt cuộc hỏi rồi, Trương Thanh Chí nhìn hắn một cái.
"Sư đệ, ngươi đừng tìm ta nói đùa chứ. Đạo điệp này của ngươi khẳng định là không ai tin đâu.
Ngươi đều có bộ dạng ba mươi tuổi rồi, đừng tới giả mạo mười chín."
Hắn ta bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ba mươi tuổi Kết Đan kỳ, võ nghệ Tứ Phẩm, sau khi tiến tu, trở về cũng có thể phát triển rất tốt. Nhưng sư đệ ghi nhớ kỹ nhất định đừng vì lợi ích mà giả tạo thân phận đạo điệp."
Trương Thanh Chí tốt bụng khuyên.
Thật ra lúc hàn huyên trong rừng cây trước đó hắn ta đã thì âm thầm đề điểm đối phương.
Nhưng đối phương chính là không có phản ứng.
Cho tới bây giờ, hắn ta rốt cuộc vẫn phải nói lời này ra.
Nụ cười trên mặt Trương Vinh Phương trong nháy mắt cứng đờ.
Hắn nhìn mặt đối phương, lại sờ sờ mặt mình.
"Nếu như ta nói ta thật ra là tu vi Kim Đan kỳ, ngươi tin không?" Hắn ngẩng đầu, nhìn Trương Thanh Chí
"Ca, ta cứ nói đi, ngươi như vậy cũng đã ba mươi sắp bốn mươi rồi phải không? Kim Đan kỳ cũng coi như có thể. Lát nữa ta lại tìm mấy người sư thúc hỏi một chút, mới có thể cầm một chức vụ tốt. Nhưng với tuổi này, ngươi thực sự đừng làm loạn." Trương Thanh Chí kiên trì nói.
Trương Vinh Phương nhắm mắt, bề ngoài hắn trông giống trung niên người già như vậy cơ à???!
"Nhưng ta thật sự mười chín tuổi thật mà..." Hắn nhìn ánh mắt trong suốt của Trương Thanh Chí, rất muốn lại nhấn mạnh một lần nữa.
Thế nhưng những lời này chợt thế nào cũng nói không nên lời.
Bởi vì hắn bỗng nhớ tới, mỗi lần thêm điểm thì thanh thuộc tính đều trút vào đầu hắn lượng lớn ký ức tu hành.
...Nếu như những ký ức ấy, thật sự đang tiêu hao thời gian tu hành, như vậy dấu vết thể hiện trên cốt linh cơ thể hắn, nói không chừng là thật sự!
Chẳng lẽ, ta thực sự ba mươi sắp bốn mươi rồi???
Trong đầu Trương Vinh Phương bỗng nhiên dâng lên cái suy nghĩ đáng sợ ấy.
Cuối cùng, đạo điệp của Trương Vinh Phương vẫn bị sửa đổi trở lại ba mươi lăm tuổi.
Đây là Trương Vinh Phương tự mình nói thế.
Cùng với bị người khác đoán lung tung, sờ xương tính ra mình bốn mươi tuổi, còn không bằng tự hắn định ra một tuổi trẻ hơn chút.
Có điều làm thế cũng tốt.
Hắn tự an ủi mình trong lòng, ít nhất tuy cốt linh thay đổi, thế nhưng sinh mệnh của hắn không thay đổi.