"Tối hôm qua thế mà tên tiểu tử kia không trúng chiêu? Uổng phí nhiều Ngưng Lộ hương của ta như vậy!"
Trên đất trống ngoài khách sạn, khuôn mặt Phùng Lộ không cam lòng, là tương đối bất mãn với chuyện tối ngày hôm qua.
"Tính cảnh giác của tên tiểu tử kia vô cùng cao, hay là chúng ta đừng chỉnh hắn nữa? Lỡ như bị phát hiện sẽ không tốt." Phùng Hâm nhíu mày nói.
"Không sao, lúc ở trong môn thì ngươi đã chỉ biết gà mờ, ta lại khác, xem ta nè." Đôi mắt Phùng Lộ chuyển động, rất nhanh lại nghĩ ra một cách.
"Ta cũng không tin, không đánh chết ngươi, thì ta không giết chết được ngươi!"
"Ngươi muốn làm gì?" Phùng Hâm sửng sốt.
"Người kia giết chết Tiểu Hắc của ta, ta muốn hắn đền mạng!" Phùng Lộ hung hăng nói: "Hồng Hạnh tán không có độc tính gì, nhưng chỉ cần phối hợp với hương khí hoa trà, thì có thể trở thành kịch độc dược tính cực mạnh!
Ta muốn ngươi trộm trộn Hồng Hạnh tán vào trong cơm canh của tên tiểu tử kia! Ngươi yên tâm, nếu chỉ dùng mỗi Hồng Hạnh tán, không có bất kỳ độc tính gì, với lại rất khó phát giác! Cho dù dùng ngân châm vật sống nếm thử cũng đều vô dụng! Chỉ sau khi kết hợp với hương khí hoa trà, mới biến thành kịch độc!"
"Cái này… Được không?" Phùng Hâm chần chờ.
"Yên tâm, cho dù là cao thủ cao phẩm, cũng bị một chiêu này của ta phối hợp qua mặt! Lần này, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!"
"Nhưng mà lỡ như bị Phùng thúc phát hiện..." Phùng Hâm vẫn lo lắng.
"Hắn thì tính là thứ gì, một người làm trong nhà, dám quản chuyện chủ gia chúng ta?" Phùng Lộ không khách khí nói.
"Chọc tới ta, giết luôn cả hắn nữa là được rồi!"
Hai người nhìn chung quanh, thấy hai bên không có ai, nhanh chóng đi vào bếp sau, nhân lúc hỏa kế quay đầu cầm gì đó.
Bọn họ, một người kiếm cớ đến phòng bếp lấy đồ ăn uống, gọi khai hỏa kế.
Một người khác thì nhanh chóng vào trong, đổ một chút vào trong nồi canh lớn đang nấu.
Sau đó nhanh chóng dùng thìa quấy đều, nhìn không ra bất cứ thứ gì, sau đó mới lập tức rời khỏi.
Trước khi đi, Phùng Hâm thuận tay đổ một chút bột phấn trong suốt vào trong túi lương khô của Trương Vinh Phương.
Động tác hai người cực nhanh, đổ hết là chạy, trước sau chẳng tới mấy giây.
Trương Vinh Phương ngồi ngay ngắn ở lầu một khách sạn.
Trong đại sảnh đã ngồi một số người lưa thưa.
Có người đang ăn bữa sáng, cũng có người ở bên ngoài cầm cán điếu thuốc nói ra câu được câu không.
Không bao lâu sau, từng bát súp đặc mới nấu xong được chia ra bưng lên bàn.
Sau đó là bao lương khô được chuẩn bị kỹ càng, chia ra từng phần từng phần cho những người có mặt.
Tiểu nhị cầm một rổ chia phần lương khô đã phân sẵn ra cho từng người khác nhau.
Rất nhanh trước mặt Trương Vinh Phương cũng có súp và túi lương khô.
Hắn nhìn súp nóng hổi, bên trong nổi lên hành thái, thịt vụn, nhiều dầu nổi lên, còn có mùi bột ớt nhàn nhạt chui vào lỗ mũi.
Còn có túi lương khô, Trương Vinh Phương mở ra nhìn, thoả mãn gật đầu.
Quả thực trong đó cũng cắt thành viên rất nhỏ dựa theo yêu cầu của hắn.
Hắn buộc túi lương khô thật chặt, ánh mắt tới lui, rất mau đã tìm đến vị trí hai người Phùng Lộ Phùng Hâm.
Hai hài tử xinh đẹp, tuấn tú phát hiện ánh mắt của hắn, mỉm cười ngọt ngào trả lời.
Trương Vinh Phương gật đầu, coi như là đáp lại.
"Tiểu nhị." hắn gõ bàn nói.
"Khách quan ngài có phân phó gì?" Bởi vì sự kiện thùng tắm lúc trước, chưởng quỹ và tiểu nhị trong khách sạn đối xử với hắn đều cực kỳ cẩn thận.
Sợ hắn bất mãn sẽ gây chuyện trị người.
"Mấy người làm việc thế nào thế? Sao mà chỉ lấy cho hai tiểu hài tử người ta ít đồ như vậy? Nào nào nào, đổi cái túi lớn của ta với bọn nó đi! Tuổi còn trẻ, không ăn nhiều thì sao có thể được! Chi phí cứ tính trên người ta!"
Trương Vinh Phương vỗ ngực cất cao giọng nói.
Túi lương khô trước mặt hắn là lớn nhất trong mọi người.
Mà túi lương khô trước mặt hai đứa nhỏ thì là nhỏ nhất.
Tất cả mọi người chú ý tới điểm này, lập tức phát ra tiếng cười thiện ý.
Tiểu nhị hơi ngạc nhiên, nhìn Trương Vinh Phương, lại nhìn hai người Phùng Lộ Phùng Hâm bên kia.
Trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
Hai đứa nhỏ cũng ngẩn người, không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này. Đương nhiên bọn họ sẽ không hạ độc trong túi lương khô của mình, nhưng mà...
"Ai muốn đổi với ngươi?" Phùng Lộ lập tức đứng dậy.
"Tiểu Lộ!" Phùng Khách Cần liền vội vàng đứng lên trầm giọng nói, sau đó quay người đi đến phía Trương Vinh Phương bên này.
"Trương lão ca, hảo ý thì xin nhận trong lòng, hai đứa nhỏ hơi kén ăn, có thể ăn không quen...."
"Thế nào? Xem thường Trương mỗ ta?" Trương Vinh Phương lập tức đứng dậy cái đầu một mét chín cao lớn, đụng tay vào cái bàn, phát ra tiếng trầm đục.
"Ta đây nhìn hai đứa con nít kia thuận mắt nên cho chút tâm ý, thế nào? Phùng gia ngươi gia đại nghiệp đại, ngay cả một chút hảo ý cũng không dám nhận?"