"Ta đây không chỉ muốn đổi, còn muốn hai tiểu hài tử này ăn ngay trước mặt tất cả mọi người cho ta!"
Trương Vinh Phương nắm túi lương khô rời khỏi cái bàn, đi đến hai người Phùng Hâm Phùng Lộ.
Bộp.
Người thương đội Phùng gia nhao nhao đứng dậy, Phùng Khách Cần càng ngăn phía trước với hai đầu lĩnh khác, ngăn Trương Vinh Phương lại.
"Trương lão đệ, ngươi làm thế là có ý gì?"
Phùng Khách Cần cảm giác có hơi không đúng.
"Nghe không hiểu à?" Trương Vinh Phương nhếch miệng cười. "Đổi túi lương khô của hai nhóc với ta, sau đó để bọn chúng ăn nó. Ta coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Bằng không...."
"Trương lão đệ, có phải trong này có hiểu lầm nào không?" Phùng Khách Cần giật mình trong lòng, lập tức hơi hơi có dự cảm không ổn.
Rốt cuộc hai tiểu tổ tông chủ gia có đức hạnh gì, nhiều ít hắn ta cũng hiểu một chút.
Lúc này đột nhiên Trương Hợp Trương lão đệ nổi điên, chỉ sợ là phát hiện gì rồi.
"Hiểu lầm? Nào có hiểu lầm gì?" Trương Vinh Phương cười lên.
Hắn nhìn về phía Phùng Hâm và Phùng Lộ đã vừa kinh vừa sợ.
"Thế nào? Đổi túi lương khô mà sao phản ứng lớn như vậy?" Hắn nhìn hai người: "Sao trước đó thả rắn lúc không có động tĩnh?"
"Phùng thúc, đánh chết hắn! Trước đó ta nhìn thấy người này hạ độc gì đó trong đồ ăn của chúng ta! Chắc chắn hắn là nội ứng của mã phỉ trên đường!"
Sắc mặt Phùng Lộ dữ tợn, đột nhiên nhảy lên, chỉ vào Trương Vinh Phương hét lớn.
Mọi người sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng.
"Tiểu tạp chủng muốn chết!" Trương Vinh Phương bước ra một bước, triển khai thân pháp.
Bành!
Hắn hung hăng đánh Phùng Khách Cần, vọt tới trước người Phùng Lộ, một tay như tia chớp tìm tòi mà bắt lấy cổ, đập một phát lên mặt đất.
Bộp!
Lại là một tiếng vang trầm.
Phùng Lộ kêu thảm một tiếng, nửa người bị hung hăng nện trên đất bùn, xương cốt rào rào vang giòn một tiếng, không biết đã gãy mấy cái.
Nàng hoảng sợ phát hiện, một trảo nhìn như thô bỉ này thế mà hoàn mỹ chặn chết tất cả góc độ lẩn tránh của nàng.
Dẫn đến từ đầu tới cuối, một thân công phu của Thanh Diệp môn của nàng thế mà mảy may không thể triển khai tới.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị nắm lên, bị hung hăng đập xuống đất, toàn thân đau nhức kịch liệt khó nhịn.
Trương Vinh Phương chẳng quan tâm những chuyện đó, dù sao bây giờ hắn đã ngụy trang thành một thân phận tên là Trương Hợp.
Còn đeo mặt nạ che đi gương mặt, chỉ cần có một chút hoài nghi sẽ ra tay giải quyết vấn đề tại chỗ.
Sa khi phế bỏ một người, một tay hắn lại đi bắt Phùng Hâm.
"Thủ hạ lưu nhân!"
"Tặc tử xem chiêu!"
Phùng Khách Cần và hai đầu mục thương đội còn lại sau lưng, đồng thời vừa kinh vừa sợ, rút côn sắt ra, gỡ mạch dao xuống, tại chỗ đánh tới sau lưng Trương Vinh Phương.
"Một đám rác rưởi mấy người còn muốn hạ độc lão tử? Chết cười lão tử?"
Một tay Trương Vinh Phương biến ảo mấy chiêu, thoải mái tránh khỏi đoản đao kịch độc trong tay Phùng Hâm, một bàn tay đập trúng trán, đánh người ngất xỉu tại chỗ.
Sau đó hắn quay người, cánh tay phải quét ngang, trong chốc lát hắn ra sau mà đến trước, lập tức đảo qua trên cổ tay ba người Phùng Khách Cần cầm binh khí.
Răng rắc sau ba tiếng giòn vang.
Ba người đồng thời lui lại, cầm cổ tay đã gãy mà mặt mũi tràn đầy rung động.
"Cao thủ cao phẩm!" lão Trần đầu mục hoảng sợ nói.
Còn lại Phùng Khách Cần và Trịnh Gia Hưng đều trầm sắc mặt xuống, hiểu rõ không ổn.
Cao thủ cao phẩm, cho dù là ở đâu, cũng đều là cường giả tuyệt đối.
Cao thủ cao phẩm nói chung đều chỉ quân nhân ngũ phẩm trở lên.
Phẩm cấp bậc này đã kéo ra khoảng cách rõ ràng với tam phẩm trở xuống.
Lực lượng và tốc độ cũng hoàn toàn nghiền ép phẩm cấp thấp.
Quân nhân giao thủ là một đường sinh tử. Nhanh đến có đôi khi một đường này chính là thua kém giữa đất trời.
Cái gọi là một bước nhanh, từng bước nhanh.
Chớ nói chi là ngũ phẩm trở lên nhanh hơn tam phẩm trở xuống không biết bao nhiêu.
Phùng Khách Cần đã sắp năm mươi, vẫn chỉ là tứ phẩm.
Với lại cái phẩm tuổi này, thật sự tính ra, sợ là không nhất định đánh thắng được ngay cả tam phẩm… Chớ nói chi là Trương Hợp trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng trước mặt.
Một cao phẩm trẻ tuổi.... Lần này phiền toái...!
Nhưng mà hai hài tử chủ gia đã bị đánh ngất xỉu, một còn có thể bị trọng thương....
Ý niệm trong lòng mấy người nhanh chóng quay ngược trở lại.
Hộ vệ thương đội còn lại cũng nhao nhao đứng dậy, ban đầu mọi người còn chuẩn bị vây quanh, nhưng mà sau đó phát hiện không đúng.
Sau khi phát hiện Trương Hợp có thể là cao thủ cao phẩm, bọn hộ vệ nhao nhao do dự.
Dạo này, thứ có thể ngăn chặn cao phẩm chỉ có tên nỏ, súng kíp các thứ.
Nhưng ngay cả một thanh đao cũng phải xin đăng ký Đại Linh, tất cả thương đội bọn họ, người có đao cũng chỉ rải rác mấy cái.
Còn lại không phải trường côn thì chính là xẻng sắt.