"Hay là đừng làm như vậy…" Phùng Hâm hơi bất đắc dĩ: "Những thuốc kia rất đắt. Nếu xài hết rồi chúng ta hoàn toàn không thể tinh luyện."
Phùng Lộ không quan tâm hắn ta nữa, bước chân lên, thân hình nhẹ bay lướt qua, nhẹ nhàng tung ra trong thùng tắm rửa của Trương Vinh Phương, sau đó lại nhanh chóng trở về chỗ tối.
"Được rồi, độc này vô sắc vô vị, cộng thêm nước tắm nên phải thả rất nhiều, vừa nóng, khí huyết tăng tốc tuần hoàn… Hắc hắc, hắn không thể phát hiện. Đợi đến lúc phát hiện không đúng, thì đã độc tận xương tủy, không có thuốc nào cứu được!"
Phùng Lộ thấp giọng cười.
Hai người quay người âm thầm rời khỏi.
Mà hỏa kế nấu nước hoàn toàn không biết cái gì, rất nhanh đã nấu nước nóng, đưa thùng đến trước cửa phòng Trương Vinh Phương.
Cốc cốc cạch.
Một tiếng vang, cửa phòng mở ra.
Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn thùng nước nóng hôi hổi, kéo rộng cửa phòng để hắn ta đi vào.
"Khách quan, nước tắm của ngài đã xong. Xin hỏi có muốn sư phụ kỳ cọ tắm rửa hay không?" Tiểu nhị ân cần hỏi.
"Không cần." Trương Vinh Phương tiện tay cho mấy đồng tiền lớn.
Chờ tiểu nhị cảm tạ đóng cửa rời khỏi, hắn đưa tay thử nhiệt độ nước.
Hơi bỏng.
Lúc này hắn bắt đầu cởi trang phục.
Rất nhanh, lúc đã cởi chỉ còn một bộ nội y, Trương Vinh Phương đi đến bên giường, khom lưng cầm một con gà trống lớn ra từ gầm giường, ném vào trong thùng.
Gà trống lớn bị trói miệng, cột chân và cánh, không thể động đậy.
Nó bị thả vào trong thùng nước, chỉ có thể quay cuồng không ngừng.
Một tay Trương Vinh Phương nhấc gà, đặt đầu gà của nó ở trên mặt nước, lẳng lặng chờ đợi.
Mỗi lần hắn tắm rửa đều sẽ bắt chút ít động vật ở xung quanh tới thử nước.
Đây là di chứng đặc huấn xuất thân từ Kim Sí Lầu.
Sau khi hắn đảm nhiệm Linh Sứ, hắn thường xuyên không thể chợp mắt vào đêm, thường xuyên lo lắng, lỡ như phương diện mình ăn ở bị người ta hạ độc thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên Trương Vinh Phương liền học tập rất nhiều kinh nghiệm thủ đoạn hạ độc, thủ đoạn ám sát từ Kim Sí Lầu.
Gà là do hắn mới mua từ dưới khách điếm, công dụng phổ biến.
Ăn cơm thì chia chút gạo của mình cho nó là có thể kiểm tra cơm và món ăn.
Tắm rửa ném vào ngâm cùng, cũng có thể kiểm tra là an toàn hay không.
"Hửm?"
Đột nhiên Trương Vinh Phương biến sắc.
Vốn dĩ gà trống trong thùng nước là rất đầy đủ tinh thần, nhưng mới ngâm trong giây lát, rõ ràng đã bắt đầu sụp mí mắt, đồng tử tan rã, động tác giãy giụa cũng chậm chạp hơn rất nhiều.
"Nước này có vấn đề!" Hắn nhanh chóng đứng dậy, ném gà trống đáng thương lên mặt đất, mặc trang phục rồi mở cửa ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, khách sạn chưởng quỹ, còn có hai hỏa kế nấu nước cũng nhao nhao chạy đến.
Mấy người đến căn phòng, nhìn thùng tắm còn bốc hơi nóng.
"Mới vừa rồi là ai đun nước?" Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
"Là.... Là tiểu nhân…." Trong hai hỏa kế nấu nước, một người trong đó run rẩy trả lời.
"Vì sao mấy người lại hạ độc trong nước?" Trương Vinh Phương quan sát hai người tỉ mỉ.
Không phát hiện bất luận sơ hở gì trên người bọn họ.
Với lại kiểu cạm bẫy này, quả thực đối với hắn mà nói cũng thô ráp vụng về quá mức.
Như hắn thân làm Linh Sứ Kim Sí Lầu, dễ trúng chiêu như thế, vậy Kim Sí Lầu sớm đã bị người ta diệt môn không biết bao nhiêu lần.
"Oan uổng mà đại gia! Tiểu nhân thật sự không biết có chuyện gì! Rõ ràng thùng nước là chúng ta đun, làm sao… làm sao chỉ chớp mắt đã bị hạ độc? Chúng ta thật sự không biết gì!"
Hai hỏa kế luống cuống, vội vàng quỳ xuống không ngừng dập đầu.
Đến bây giờ hai người họ cũng còn mơ màng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn hai hỏa kế trước mặt không ngừng dập đầu hô tha mạng.
Trương Vinh Phương đánh giá hẳn là hình thể của mình có áp lực quá mạnh, dọa đến hai người họ.
Lúc này xua tay.
Xem ra không phải hai người này ra tay, chỉ là lần này hắn che giấu tung tích mà đến, rốt cuộc là ai làm ra chuyện ác bực này?
Đây là nhằm vào Linh Sứ Kim Sí Lầu, hay là nhằm vào Trương Vinh Phương? Hay là thân phận tán khách bình thường của hắn lúc này?
Trong đầu của hắn không ngừng hiện lên từng khả năng, mà hai gia hỏa Phùng Hâm Phùng Lộ cũng chợt lóe lên trong đầu hắn.
Chưởng quỹ kia cũng sợ tới mức quá sức, liên tục nhận lỗi, bảo đảm tiền phòng sau đó sẽ miễn toàn bộ, cơm nước miễn toàn bộ, khẩn cầu hắn không báo quan.
Trương Vinh Phương cũng không làm khó mấy người họ, xuống dưới sân nhỏ phòng bếp nấu nước nhìn một chút, phát hiện không có bất kỳ vấn đề gì.
Nên hắn để bọn họ đổi một thùng nước khác, lại tắm rửa lần nữa, nằm ngủ.
Về phần hung thủ, cẩn thận quan sát trên đường đi, sớm muộn gì cũng có thể bắt được.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khách sạn lại bắt đầu chuẩn bị cơm canh thật sớm cho tất cả mọi người xuất phát trước.