Thanh Tố tiếp tục nhắc nhở.
“Vả lại, qua ngày hôm nay, xung quanh đây khả năng đều sẽ bị bao vây, đến cả con chim sẻ cũng khó có thể bay ra ngoài.
Thế nên, trước khi tiến lên, ngươi có thể nghĩ kỹ."
Quân đội Linh đình áp sát, đến lúc đó lúc loạn chiến sẽ không đơn thuần giống như cao thủ một mình đấu nữa.
Cho dù võ công của ngươi cao tới đâu, thiên phú tốt tới đâu, thì đều không thể ngăn nổi một cây loạn tiễn tên lạc.
Trương Vinh Phương ngửa đầu, xuyên qua khe hở giữa các lá cây nhìn Thanh Hòa Cung mơ hồ có thể thấy được.
Từng hình ảnh của sư phụ sư huynh trước đó cấp tốc lướt qua trong lòng.
"Nói cách khác, nội trong hôm nay, còn có thể rời khỏi?"
Hắn hỏi ngược lại.
Thanh Tố nheo lại mắt, dưới mặt nạ khuôn mặt có chút phức tạp.
Nàng có thể hiểu được tâm tình của đối phương lúc này, bởi vì nàng cũng đã từng đối mặt với sự lựa chọn khổ sở như vậy.
Trương Vinh Phương lúc này, làm cho nàng nhớ tới bản thân mình của dĩ vàng.
"Ngươi... muốn làm gì?"
"Làm chuyện ta muốn làm."
Trương Vinh Phương thu tầm mắt lại, chậm rãi gỡ nguyện luân trên lưng xuống, cắt lớp vải bọc ra.
Vù.
Phần rìa nguyện luân vững vàng chuyển động, lộ ra răng cưa sắc bén.
Hắn không do dự nữa, nhanh chóng lao lên núi.
"Tặng ngươi một câu mà lầu chủ chúng ta nói."
Sau lưng, Thanh Tố bỗng nhiên nói.
"Câu gì?" Trương Vinh Phương dừng chân lại, hơi nghiêng đầu.
"Chỉ cần thân pháp của ngươi đủ nhanh, kẻ địch trước mặt vĩnh viễn chỉ có một."
Thanh Tố nhìn đối phương với ánh mắt phức tạp.
Nàng khi đó, không có lựa chọn lao ra, nàng rút lui...
Mà Trương Vinh Phương lúc này...
"Cảm ơn." Trương Vinh Phương khoát tay, bước nhanh lao lên núi.
*
"Nhiễu sư muội!!" Trương Tân Thái hét lên bi thiết, nhìn sư muội kia ở đạo cung trung nhân duyên cực tốt, bị loạn đao chém chết, ngã vào trong vũng máu.
Tay hắn cầm trường đao hung hăng chém ngã một tên binh lính, cố gắng lao ra cứu người.
Nhưng lại bị hai người sau lưng ôm lại.
"Sư huynh đừng xúc động như vậy!! Hiện tại đi ra ngoài chỉ có chết!"
Trương Tân Thái nổi giận gầm lên một tiếng, mắt đỏ sòng sọc bị kéo trở về Huyền Tâm điện.
Mọi người trong điện, dưới sự dẫn dắt của mấy võ tu Triệu Đại Thông, đang dùng tấm ván gỗ thật dày ngăn trở cửa sổ.
Một chiếc chuông lớn cao cỡ một người dựng thẳng đứng ngăn khuất bên cửa, chờ mấy người Trương Tân Thái đi vào rồi thì lập tức đóng cửa lại, đẩy chuông qua ngăn trở hơn phân nửa cánh cửa.
Trong đại điện còn có hơn ba mươi người, những người còn lại phần lớn đều bị loạn binh phía ngoài bắt, phản kháng chắc chắn bị chém chết.
Nhưng vẫn có nhiều người đứng bên phía cung chủ Đường Sa hơn, trở thành một trong những chủ lực trong vụ nổi loạn lần này.
Cộng thêm tạp dịch, Thanh Hòa Cung tổng cộng có hơn hai trăm người, ít nhất có hơn một nửa người đều đứng bên phía Đường Sa.
"Sư huynh! Làm sao bây giờ!?" Một đám người vây quanh Trương Tân Thái, đều có thần sắc hoảng loạn.
Trương Tân Thái là đầu lĩnh của nghĩa quân, lúc này trong lòng bi thống, nhưng tâm tư hỗn độn, hoàn toàn không nghĩ ra được chủ ý gì tốt.
Hắn hận không thể cứ như vậy lao ra dùng hết sức lực chém giết đến chết.
Nhưng...
"Chúng ta..."
Hắn vừa mới mở miệng.
Rắc!
Đột nhiên, cửa sổ bằng gỗ của Huyền Tâm điện bị một đường màu đen xuyên qua.
Đường màu đen bắn thủng ngực của một đạo nhân, mang người đó ghim chặt trên mặt tường.
Mọi người thét chói tai ngồi sụp người xuống, lúc này mới thấy rõ, đường màu đen kia cơ bản chính là một mũi tên!
Một mũi tên thô to sơn đen mang theo đầu mũi kim loại chữ thập!
Phía ngoài đại điện.
Một nam tử trung niên với bộ râu quai nón màu trắng chậm rãi buông trường cung xuống, khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt mỉm cười.
Một vết sẹo hiển hiện phía trên mắt phải của hắn, kéo từ trên xuống dưới thiếu chút nữa đã mù lòa.
Nhưng vết sẹo này lại khiến dung mạo của hắn thêm mấy phần ngoan lệ.
“Triệu đại nhân không hổ là thần lực trời sinh, quả thực có thực lực bất phàm.” Một nguời Hồ Tây tóc hồng ở bên cạnh vỗ tay tán thán.
“Có đâu, so sánh với kỹ nghệ song đao của Cẩu Vương nhà các ngươi, thì chiêu này của ta không được tính là gì cả.” Triệu Việt Đình khiêm tốn nói.
Thân làm người tổng phụ trách của Hải Long ở huyện Hoa Tân này. Hắn sớm đã tương đối bất mãn với người phụ trách của Đàm Dương bên kia.
Cho nên, nếu hắn có thể thành công nhân cơ hội này mà kiến công, cũng có cái để so sánh với phía bên Đàm Dương lúc trước đã phát sinh sự cố.
So sánh chênh lệch, nói không chừng có thể chuyển biến thành cục diện thay đổi hắn sang tọa trấn phân bộ ở Đàm Dương.
Cho nên, để cho lần này vạn vô nhất thất, hắn dứt khoát tự mang quân tinh nhuệ của mình đến tham gia vây giết.
“Đại nhân, một phần trong đám thuộc hạ của Trương Hiên lui vào Huyền Tâm điện, một phần thì đến vườn Thượng Đức.” Một cận vệ tiến lên bẩm báo: “Phụ tá bên Phương Tề đang hỏi hành động tiếp theo của chúng ta.”