“Không vội, vậy còn lão đạo Trương Hiên kia đâu?”
“Trương Hiên đang giao thủ với cung chủ Đường Sa, đã chạy trốn đến phía sau núi rồi.”
“Trước tiên đi giải quyết Trương Hiên xong lại nói, thứ còn lại chẳng qua cũng chỉ là gà đất chó sành. Nhưng cũng lợi hại, Trương Hiên không hổ là người đã từng là cao thủ ngũ phẩm.”
Triệu Việt Đình tán thưởng.
Đương nhiên hắn biết Đường Sa lợi hại thế nào, nếu hai người giao thủ chính diện, hắn tất bại trong hai mươi chiêu.
Một mình Trương Hiên có thể tuần tự đối đầu với hai người Đường Sa và Phương Tề, thế mà lại có thể chống đỡ lâu đến vậy.
Hắn buông cung, tiếp nhận loan đao do thuộc hạ bên cạnh đưa tới, rồi mang theo mấy người nhanh chóng đi đến phía bên kia đại điện cạnh đường tắt kia.
Đó là con đường dẫn đến phía sau núi.
*
*
*
Sơn môn Thanh Hòa Cung.
Trương Vinh Phương đứng phía xa xa nhìn qua thấy có người đóng giữ sơn môn, hắn nâng nguyện luân lên, dậm chân muốn đi đến phía trước.
“Ngươi muốn đi lên như thế nào? Bây giờ ở trên đó sắp bắt đầu nội đấu rồi.”
Một giọng nói quen tai vang lên từ phía sau lưng hắn.
Trương Vinh Phương hơi sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Thế mà Thanh Tố cũng tới.
Nàng vẫn đeo mặt nạ như trước, cả người mặc một thân giáp da, trong tay có thêm một chiếc đoản đao.
“Sao ngươi lại tới đây?” Trương Vinh Phương nghi hoặc.
“Chờ ngươi đi rồi ta mới nhớ ra rằng, ngươi còn chưa đưa võ phù của ngươi cho ta.” Thanh Tố bình tĩnh nói.
“Ngươi còn chưa nói ngươi định đi lên như thế nào đâu?”
Trương Vinh Phương lại không đáp lời, tiện tay ném võ phù ra phía sau, rồi xách nguyện luân đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn đã đi đến chính diện trước sơn môn.
“Ai?” Đệ tử trông coi là mấy đệ tử võ tu mặc đạo bào bạch quái.
Trong đó có cả nam và nữ.
“Tại hạ Trương Vinh Phương, lúc trước vẫn luôn làm việc ở bên ngoài, bây giờ mới trở về, mời đọc văn điệp.”
Trương Vinh Phương đưa văn điệp có thân phận của mình lên.
Đương nhiên dưới chân núi vẫn còn đạo sĩ trông coi, tức là vẫn còn kịp.
Hắn hơi thầm thở ra một hơi trong lòng.
Trong mấy người trông coi sơn môn có một đạo sĩ lớn tuổi tiến lên, tiếp nhận văn điệp rồi lật xem.
“Thật có lỗi, hôm nay sơn môn đã phong bế rồi, nếu sư đệ còn có chuyện gì thì ngày mai có thể lại đến.” Hắn ta hoàn toàn không thèm đọc kỹ, đã tùy tiện gấp lại rồi ném trả cho Trương Vinh Phương.
Trương Vinh Phương nhăn mày lại, đang lúc muốn nói chuyện.
“Trương Vinh Phương? Là ngươi?” Đột nhiên ở phía sau mấy người trước mặt vang lên một giọng nói.
Người vừa tới có khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính, khí chất lãnh tĩnh. Đúng là đồng môn Tư Đồ Nam mà thời gian lúc trước Trương Vinh Phương làm đệ tử tạp dịch quen biết.
Sắc mặt Tư Đồ Nam cứng ngắc, há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại vẫn nhịn xuống.
“Tư Đồ, tại sao ngươi lại ở đây?” Trương Vinh Phương nhạy bén phát hiện điều không thích hợp.
Tư Đồ Nam có thế nào cũng là đệ tử võ tu, tại sao lại chạy đến sơn môn làm công việc thủ vệ như thế này?
“Ta bị sắp xếp đi xuống trông giữ sơn môn, hôm nay Đạo cung có chuyện quan trọng, nếu ngươi muốn tới thì hay là ngày mai lại tới đi.”
Tư Đồ Nam cắn răng, đáy mắt hiện lên vẻ không đành lòng, vẫn muỗn khuyên nhủ đối phương không nên lên núi.
“Ngày mai?” Trương Vinh Phương im lặng lại, liếc nhìn mấy người trước mặt.
Thanh Hòa Cung chỉ có một con đường này là có thể lên núi nhanh nhất. Nếu phải đổi sang một con đường vòng khác lên núi thì sẽ lãng phí không ít thời gian.
Cho nên….
“Nếu như ta nhất định phải lên núi hôm nay thì sao?”
“Nhất định?” Đạo nhân trung niên cười lên: “Thú vị, vậy ngươi có thể thử một chút.”
Trương Vinh Phương không nói thêm gì nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên núi, hình như trong gió có âm thanh gì đó mơ hồ truyền tới.
Xoạt.
Hắn xách nguyện luân lên, tiến lên một bước.
Bỗng bóng người lóe lên.
Một đám đạo sĩ trông coi sơn môn nhìn đến hoa mắt, trên mặt đạo sĩ trung niên kia vẫn còn giữ lại nụ cười lạnh độc ác.
Một tiếng phụt giòn vang.
Hai mắt hắn ta mờ mịt, đầu người bay lên cao.
Cỗ thi thể không đầu dưới thân từ từ ngã quỵ xuống.
Đợi đến khi thi thể đã ngã xuống, những người còn lại mới kịp hoảng sợ mà phản ứng lại, bọn họ rít gào lên.
Bóng dáng Trương Vinh Phương đã cấp tốc đi vòng qua sơn môn, hóa thành một đường hắc tuyến phóng lên núi.
Tốc độ kia nhanh nhẹn đã vượt xa khỏi trình độ tam phẩm.
Thanh Tố phía sau hoàn toàn không kịp phản ứng lại, trong nháy mắt vừa rồi, nàng còn đang chờ đợi Trương Vinh Phương sẽ phản ứng lại ra sao.
Nhưng mà…
“Cái này…”
“Thân pháp này…”
Cơ thể nàng hơi phát run lên.
Đây không phải là rung động, mà là sợ hãi.
Một luồng cảm giác run rẩy lạnh như băng phát ra từ xương cụt của nàng bắt đầu hướng lên trên, vọt tới đỉnh đầu.
Trong nháy mắt vừa rồi, nếu như đổi thành nàng ở đó chặn đường…