Máu, kêu thảm, đau hét, rống giận, kích động ra trận trận tiếng vang trong âm hưởng binh khí giao thoa.
"Ha ha ha ha!!" Phương Tề cười ha ha. "Trương đại ca, từ bỏ đi. Hiện giờ cung chủ Đường Sa đã quy hàng rồi, cộng thêm hơn trăm nhân mã mà ta mang tới nữa, ngươi cho là ngươi còn có phần thắng à?"
Hai mắt Trương Hiên đỏ lên, nhìn con mình trương Tân Thái và mấy võ tu còn lại phía xa đang từ từ tụ tập nhiều hảo thủ của Thanh Hòa Cung, cố thủ trong Huyền Tâm điện lớn nhất, dựa vào cửa điện không ngừng chiến đấu.
Mà bên ngoài đạo cung, từng văn tu đạo nhân không thông võ nghệ, đều bị xua đuổi bắt lại.
Nếu có phản kháng, cả đám đều bị chém ngã trên mặt đất.
Trên đàn tràng trước ba đại điện toàn là vết máu khắp nơi.
Sự phẫn nộ trong lòng Trương Hiên dần dần hóa thành bi thương.
"Phương Tề!!"
Tâm trạng ấy hóa thành lực lượng, cấp tốc tăng cường mỗi một lần xuất thủ của Trương Hiên.
Phương Tề vốn đã có hơi không gánh nổi, lúc này càng khó chịu.
Nhưng rất nhanh, nơi góc xéo lại có một người cấp tốc xông tới gần.
Người đến mặc bộ đạo bào, đầu đội đạo quan liên hoa cành ngọc, mặt trắng không râu, chính là Đường Sa đang giữ chức cung chủ hiện nay.
"Trương sư đệ, hiện tại đại thế đã mất, ngươi cần gì phải làm thế chứ?"
Đường Sa không nhiều lời, tiếp nhận vị trí của Phương Tề kích đấu với Trương Hiên.
Lúc này công thủ nghịch chuyển.
Đường Sa chính là cao thủ Ngũ Phẩm nổi tiếng bên ngoài ít có của Thanh Hòa Cung.
Lại còn là cao thủ thực chiến thực thụ.
Đường Sa giống như Trương Hiên, lúc tuổi còn trẻ đều đã du lịch ở bên ngoài.
Giờ đây vừa động thủ, phương diện lực lượng tốc độ của lão ta đều vượt trên Trương Hiên một đầu.
"Liên Thanh giúp ta!" Trương Hiên hét lớn một tiếng.
Vụt!
Một tên nỏ đột ngột bắn tới, nhắm vào phía sau lưng Đường Sa.
Đường Sa bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp nghe Trương Hiên la lên thì tức khắc lăn qua bên trái.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Máu thịt dưới vai trái phía sau lưng lão ta bị tên nỏ cứng rắn bắn thủng, tạo nên một cái lỗ máu.
Nhưng tương tự như vậy, đại đệ tử Trần Liên Thanh ở nơi xa cũng bởi vậy mà bại lộ thân hình, bị một hảo thủ do Phương Tề mang tới lại gần quấn lấy.
"Gan đấy!!" Trong cơn đau nhức, Đường Sa giận dữ.
Lại lần nữa đánh với Trương Hiên.
Cả người Trương Hiên mồ hôi đầm đìa, trong lúc nhất thời bị đánh chỉ có thể né tránh, nhanh chóng di chuyển.
Thỉnh thoảng đánh trả, cũng không thể không dùng chiêu số liều mạng mới có thể hòa hoãn.
Lúc này ở những nơi còn lại, nghĩa quân dưới quyền Trương Hiên và một bộ phận đệ tử Thanh Hòa Cung, đang bị người của Phương Tề và Đường Sa từ từ áp đảo, cả đám chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Mà nơi sơn môn cũng có người trông coi, không cho ai xuống núi cả.
Đây rõ ràng là muốn một lưới bắt hết tất cả mọi người trên núi đây mà.
Thế cục càng ngày càng không xong.
*
Thanh Đỉnh sơn.
Hai bóng người nhanh chóng lướt qua trong rừng.
Trương Vinh Phương vừa tách ra chạc cây cành lá lúc nào cũng có thể đụng vào, vừa nhìn chằm chằm Thanh Tố trước mặt.
Nữ nhân của Kim Sí Lầu kia, thân pháp quả thật không tệ.
Lấy tốc độ vượt qua Tam Phẩm một đoạn mà hắn cố ý lộ ra lúc này, thế mà cũng chỉ là khó khăn lắm mới vượt qua được.
Đương nhiên, sở trường thân pháp của hắn không phải ở phương diện tốc độ, mà là ở sự vô thanh vô tức và bí mật.
Lúc này trời tờ mờ sáng.
Thanh Tố dừng bước lại, một tay mượn lực điểm một cái trên cây. Cả người nhẹ nhàng xông lên phía trên ba mét.
Nhờ vào độ cao này, nàng nhìn phía trước nơi xa xa.
"Đằng trước chính là đỉnh núi của Thanh Hòa Cung. Nơi này ngươi hẳn là quen thuộc hơn ta đi?"
"Đương nhiên."
Trương Vinh Phương đã nhận ra cảm giác quen thuộc xung quanh.
"Như vậy thì coi như ta, hoàn thành yêu cầu của võ phù?" Thanh Tố bình tĩnh hỏi.
Nhưng trong lòng nàng lại hơi chế nhạo.
Không có võ phù, nàng ngược lại muốn nhìn xem tên Trương Vinh Phương đó trở về còn có thể làm cái gì?
Cho dù hắn là thiên tài, nhưng huyện Hoa Tân bây giờ, Thanh Hòa Cung bây giờ, theo tình báo lấy được từ bên trong lầu đến xem, đám người Trương Hiên thuộc về phái cố thủ của nghĩa quân.
Phái cố thủ còn yếu hơn phái chiêu hàng một tí.
Linh quân một mực chờ đợi, đúng là đang chờ giờ khắc hôm nay.
Nói vậy hiện tại, bên trong quân Chấn Dũng đã loạn cả lên rồi.
Ba huynh đệ Hàn gia, Thanh Hòa Cung hậu cần cũng bắt đầu bị động thủ nhằm vào...
Nàng rơi xuống đất dừng lại, xoay người nhìn về phía Trương Vinh Phương.
"Miễn phí nói cho ngươi biết một tình báo. Hiện tại Linh quân đã phối hợp với gian tế bên trong quân Chấn Dũng, trong ngoài giáp công đám người sư phụ ngươi. Bây giờ ngươi đi về, thứ phải đối mặt không chỉ là nội loạn, còn có sự trấn áp toàn diện của trú quân Linh đình nữa.”