Phương Tề rõ ràng nhìn thấy đối phương đã uống toàn bộ nước rượu có trộn lẫn với thuốc mê rồi!
Sao lại??
Làm sao có thể được!?
Thừa dịp lúc lão ta khiếp sợ không tập trung, Trương Hiên dang rộng tay, tay trái còn lại lướt qua khoảng cách giữa hai người, đánh vào ngực hắn.
Thình thịch!
Chưởng lực nặng nề hung hăng đánh vào ngực của Phương Tề.
Cho dù lúc này Trương Hiên đã không phải là Ngũ Phẩm như lúc còn trẻ nữa, thế nhưng chưởng lực vẫn nằm ở trình độ trên Tứ Phẩm.
Một chưởng này đánh cho xương ngực Phương Tề gãy nát, cả người lui về sau mấy mét.
Phương Tề chưa kịp đứng dậy, hoàn toàn đang xếp bằng ở trên bồ đoàn, nên cả người và bồ đoàn đều bị đánh trượt ra xa mấy mét!
"..."
Một búng máu phun ra từ trong miệng của Phương Tề, rớt lên gạch vuông hơi mang màu xám tro.
Máu loãng chậm rãi lan ra từ khe hở của gạch, mang theo bọt biển nhỏ vụn.
"Ngươi được lắm... Trương ca... Xem ra, ngươi vẫn luôn, vẫn luôn đề phòng ta..."
Sắc mặt Trương Hiên phức tạp, chậm rãi đứng lên.
"Thật ra... ta thực sự uống hết rồi... Đáng tiếc... ngươi lo lắng bị ta uống xảy ra vấn đề, thả thuốc quá ít. Mà lúc tuổi còn trẻ ta có chuyên môn huấn luyện đối kháng mê dược..."
"Huấn luyện đối kháng mê dược?" Phương Tề ngây ngẩn cả người, lão ta bỗng nhiên đã hiểu ra, mình dùng mê dược để đối phó Trương Hiên hoàn toàn là một sai lầm.
Thế nhưng người thường sao lại đi huấn luyện cái đấy cơ chứ? Có thể nhận huấn luyện như vậy từ chỗ nào?
"Vậy ban nãy ngươi nói đưa người đến Đàm lão trang, cũng là... giả dối?" Lão ta ngạc nhiên hỏi.
"Ai biết được, nói không chừng là thật thì sao? Dù sao Đàm lão trang không trong tỉnh chúng ta, hoàn cảnh bên kia cũng an ổn hơn rất nhiều." Trương Hiên khe khẽ thở dài.
"Điều ta không nghĩ tới nhất, cũng là ngươi... thế mà lại..."
"Ngươi biết cái gì chứ!?" Phương Tề bỗng nhiên cắt đứt lời Trương Hiên, cắn răng nói.
"Ngươi nghĩ ta không biết cuộc khởi nghĩa lần này của chúng ta, căn bản chính là pháo hôi à? Là nhất định phải chết à? Trương Hiên ngươi không sợ chết, nhưng ta còn trẻ!"
Lão ta đứng lên, đưa tay che ngực.
"Phương Tề ta khổ luyện võ công nhiều năm như vậy, chịu bao nhiêu đau khổ! Lẽ nào chính là vì lần này vô duyên vô cớ làm pháo hôi toi mạng??!"
"Trương đại ca, ngươi không cân nhắc cho mình thì cũng phải cân nhắc cho nhi tử và đồ đệ của ngươi chứ. Thời gian hiện giờ, đúng là thời cơ tốt cho chúng ta nhân cơ hội đầu hàng. Chẳng lẽ ngươi lại cho rằng dựa vào mấy ngàn người chúng ta, dựa vào nơi hiểm yếu thì có thể chống đỡ được Linh quân ngang tàn hung ác đó chắc!?"
Trương Hiên đau lòng nhìn huynh đệ trước đây cùng mình kết minh phát thệ, cùng khởi nghĩa với nhau.
Trương Hiên há mồm muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Thật ra Phương Tề nói không sai, bọn họ không có khả năng cứ tiếp tục ngăn trở như thế.
Ban đầu lão đã sớm tính toán đường lui cho nhóm mình, đáng tiếc... Hiện tại xem ra, mọi thứ đều đã chậm.
Rất nhanh, bên ngoài điện Thần Tài truyền tới một hồi tiếng binh khí giao kích mơ hồ, trong đó xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết và hô quát.
Trương Hiên hơi biến sắc mặt, nhìn về phía ngoài cửa.
"Ngươi còn làm cái gì thế??"
"Làm cái gì à?? Chẳng qua là lúc lên núi, mang hơi nhiều người đến chút mà thôi."
Phương Tề cười ha ha: "Trương ca, người thức thời là trang tuấn kiệt, hiện tại đúng là cơ hội tốt nhất của chúng ta, lập tức quy hàng, phối hợp bắt thủ lĩnh loạn quân còn lại, chỉ cần lấy được đầu của Hàn lão đại, chúng ta..."
"Câm miệng!" Mặt Trương Hiên tức khắc biến sắc, nhảy người tiến lên, một bộ Nhất Nguyên Phù phối hợp với Triều Khí Phù Mê Yên Bộ, nhanh chóng đoạt công.
Lão phải bắt được Phương Tề trước khi người bên ngoài đến đây.
Mặc dù nơi ngực của Phương Tề bị thương, nhưng bộ pháp không hề biến chậm.
Hai người giao thủ qua lại mấy chiêu, lão ta quát khẽ một tiếng, lao ra khỏi cửa của điện thần.
Trên thềm đá ngoài cửa, hai người quyền cước giao nhau, tiếng đánh nặng nề thuộc về Tứ Phẩm liên tiếp nổ tung.
Uống rượu có trộn lẫn với thuốc mê, tuy Trương Hiên dựa vào thể chất mang sức đề kháng trước kia nên không có việc gì, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút ảnh hưởng, lực lượng tốc độ đều giảm bớt một ít.
Mà Phương Tề thì bị thương nơi ngực, khi ra tay khó tránh khỏi khí lực không khoái, đau nhức khó nhịn.
Hai người đều là Tứ Phẩm, trạng thái đều là gần giống nhau, cộng thêm hai bên là bạn tốt nhiều năm, hiểu rõ nhau.
Lúc này đúng là đánh đến bất phân thắng bại.
Chỉ là điều khiến trong lòng Trương Hiên thấy không ổn chính là, bọn họ đánh ra điện Thần Tài, mới phát hiện bên ngoài cũng đã đánh nhau từ lâu.
Nhiều đội nhân mã không biết từ đâu tới, thế mà lại kết hợp với một số người của Thanh Hòa Cung đích đang vây giết một bộ phận đệ tử võ tu của Thanh Hòa Cung khác.
Trong toàn bộ đạo cung, khắp nơi toàn là tiếng kêu, tiếng đánh nhau.