Trương Hiên ngồi xếp bằng xuống trên bồ đoàn bên cạnh, lẳng lặng tu hành văn công.
Không bao lâu, một nam tử mặt chữ điền mắt to mày rậm, nơi mi tâm có một chữ Xuyên (川) chậm rãi đi vào điện Thần Tài.
Vóc dáng nam tử rắn chắc cao gầy, một thân giáp da đen khảm kiên, trước ngực còn buộc một loạt phi tiêu bạc sắc bén mảnh nhỏ.
"Trương đại ca." Lão ta ân cần giương tay chào hỏi Trương Hiên.
"Tới rồi à A Tề." Trương Hiên gật đầu, chỉ vào bồ đoàn đằng trước mặt mình.
Hai người nhanh chóng mặt đối mặt ngồi xếp bằng.
Nam tử tên là Phương Tề, là một trong bảy thủ lĩnh của nghĩa quân lần này.
Nghĩa quân đối ngoại xưng là sáu người, nhưng trên thực tế còn có một Trương Hiên giấu ở Thanh Hòa Cung nữa, làm người trù tính chung tất cả điều hành hậu cần.
Bất luận là lương thảo hay là binh khí quân bị, đều là được phân phối ra từ chỗ Trương Hiên lão đạo.
Bên trong bảy người này, quan hệ của hai người Trương Hiên và Phương Tề là tốt nhất.
Mấy năm trước đó, Trương Hiên đã cứu Phương Tề một mạng, Phương Tề cũng đã nhiều lần giúp đỡ Trương Hiên không ít.
Quan hệ của hai người tâm đầu ý hợp, từ lâu đã có cảm tình giống như là huynh đệ.
Sau khi ngồi xuống, Phương Tề nhẹ giọng mở miệng.
"Bên Hàn lão nhị gần đây huyên náo càng ngày càng căng, ba huynh đệ Hàn gia hắn đã chiếm cứ hai phần ba số lính toàn bộ của toàn bộ nghĩa quân, ai nói gì đều không nghe. Cứ theo đà này, ngày sau..."
"Trước đây Hàn đại ca ra tiền ra sức ra người, đức cao vọng trọng, không có gì đáng nói. Chuyện Hàn lão nhị có hắn đè nặng, không xảy ra chuyện lớn gì. Nhưng còn lương thảo hàng hóa mặc Bắc ta điều hành trước đó, hiện tại thế nào?" Trương Hiên cau mày nói.
"Còn đang ở chỗ lão đại, bị hắn đè lại." Phương Tề lắc đầu.
"Hắn nghĩ cái gì thế? Muốn chiếm núi làm vua đúng không?" Trương Hiên bất mãn nói.
"Lão đại muốn một mình nói chuyện kỹ càng với huynh vào hôm sau." Phương Tề lắc đầu: "Hắn với ta từng nói tán gẫu, nói huynh luôn bất công với một chi của hắn. Việc này tích góp từng tí một đã lâu rồi, vẫn nên giải quyết cho thật tốt. Dù sao trước đây ba chúng ta có quan hệ tốt nhất đấy."
"Hắn cũng không suy nghĩ xem, vì sao ta đặc biệt nhằm vào hắn như thế à?" Trương Hiên nổi giận nói: "Lương thảo phát cho hắn trước đó, một phần ba đều bị hắn một mình cầm đi bán, kiếm lời riêng từ giữa, hắn cho rằng ta không biết chắc?"
"Lão đại chỉ là lúc trước bần cùng quá, đến lúc đó chúng ta khuyên nhủ, kiểu gì cũng kéo về được. Yên tâm đi." Phương Tề an ủi.
"Hi vọng là như vậy." Trương Hiên thở dài. Lão chuyển đề tài: "Nghe nói lần này đệ lại cướp được một vò rượu táo nhung ba mươi năm?"
Sắc mặt Phương Tề chợt ngưng lại, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu.
"Trương ca tin tức của huynh thật là... Liên Thanh và Tân Thái không khuyên nhủ huynh gì, uống ít thôi."
Lão ta nhè nhẹ vỗ tay.
Ngoài cửa tức khắc có nữ tử đeo đao sau lưng cầm hai bình sứ thanh hoa vào cửa.
Phân biệt đặt hai bình xuống trước mặt hai người, nữ tử lại trầm mặc lui ra ngoài.
"Đây, biết huynh thích cái này. Đến đây đi, mỗi người một bình." Phương Tề bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy một bình rượu, mở ra ngửa đầu uống một ngụm.
Trương Hiên mỉm cười, cũng cầm lên tương tự, mở nắp bình và ngửi.
"Rượu ngon!"
Mùi rượu thuần hậu nồng đậm, không có vị khác, tuyệt không gay mũi, ngược lại có chứa men say thấm vào xoang mũi, quả là thượng phẩm.
"Lại nói tiếp, Trương ca nhi tức đồ đệ của huynh đi đâu thế? Ta cũng muốn đưa nhi tử của ta qua đấy nữa." Phương Tề tùy miệng hỏi.
"Đầu năm nay, còn có thể đi đâu nữa?" Trương Hiên cầm bình rượu lên uống một ngụm.
"Tìm con đường, đưa đến Đàm..."
Nấc, lão nấc rượu một cái.
"Đưa đến Đàm... lão trang thôi."
"Đàm lão trang? Vậy đúng là xa thật." Phương Tề ngạc nhiên.
"Đúng là xa, đệ có muốn đưa thì giờ cũng không đi được, đường chính đều bị phong lại rồi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác." Trương Hiên thở dài.
"Haizz, phiền thật." Phương Tề cũng gật đầu.
Lúc này hai người lần lượt uống rượu, tán gẫu, rất nhanh đã giải quyết hết hai bình rượu nước ấy.
Đủ hơn một canh giờ sau, hai người nghiêng ngả tựa vào tường ngủ gật.
Không lâu sau khi ngủ, Phương Tề nhẹ nhàng mở mắt.
"Trương đại ca?" Lão ta khẽ gọi.
Không có động tĩnh gì.
Nước rượu có trộn lẫn với thuốc mê, hiệu quả đúng là tốt.
Phương Tề thở dài, không tiếng động rút ra một phi tiêu hoa mai từ trên người.
Nhìn Trương Hiên phía đối diện, đâm mạnh một nhát lên trước.
Keng.
Bên trong điện Thần Tài.
Trương Hiên đưa tay, tinh chuẩn ngăn trở phi tiêu đâm tới trước người mình.
Phi tiêu cách cổ của lão chỉ có một chưởng, nhưng khoảng cách một chưởng ấy làm thế nào cũng không thể vượt qua nổi.
Cánh tay của hai người chống vào nhau, bốn mắt cũng đang đối diện.
"Ngươi... Ngươi không uống say!!?" Sắc mặt Phương Tề ngạc nhiên, khiếp sợ, cánh tay đang hơi run.