"Ta biết rồi, phụ thân đừng lo lắng."
Vương Tiểu Ngưu còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện và khôn khéo, nghe vậy liền vội vàng cất miếng ngọc đi, trong nhà còn có người ngoài không rõ lai lịch đấy.
Sau chuyện vừa rồi, Vương Nhị Ngưu và thê tử cũng không còn tâm trạng dùng bữa nữa. Ngay từ đầu Vương Nhị Ngưu đã cảm thấy Cố Trường Ca không tầm thường rồi.
Nhưng trông dáng vẻ hắn có chút phong trần, khuôn mặt cũng nhiễm sự mệt mỏi, thậm chí là tiều tụy, vì thế mới xuất phát từ ý tốt mà đưa hắn về nhà, để hắn ăn một bữa no.
Hắn không biết lai lịch hay tên gọi của Cố Trường Ca.