Tô cô nương ở lại gần một hồ nước phía đông Thanh Sơn thôn. Nàng xây một tiểu viện nhỏ tại đây. Viện ấy được trúc xanh bao quanh, hồ nước trong suốt, ngoài ra còn nuôi thêm một số gia cầm, trồng mấy loại thảo mộc. Đôi khi nàng ngồi xếp bằng giữa hồ, tĩnh tâm đánh đàn.
Dân làng nào bị ốm đau gì cũng sẽ đến nhờ nàng chữa bệnh.
Có đôi khi nàng sẽ đến trường tư thục dạy đám hài tử trong thôn học chữ, đọc sách. Từ đó Tô cô nương ở lại trong thôn, nhưng đã mấy chục năm trôi qua mà dung mạo nàng chưa bao giờ thay đổi.
Cũng từng có tu sĩ cường đại nghe tin muốn tìm tới gây chuyện, nhưng còn chưa kịp đến gần, mới đến giữa đường lại đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên vô cùng cung kính.
Dù đến nơi không được gặp người thật cũng cung kính rời đi, không dám tỏ ra bất kính vô lễ.