Đại Hổ cũng cảm thấy chủ ý này rất tốt, nhanh chóng mang theo muội muội đi sang một bên lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng rồi.
Lộ Nhị Bách lắc đầu, lúc này mới hỏi Thư Dư, “thân mình Tứ dượng con, thật sự không có việc gì chứ?”
Trước mặt tứ muội hắn không tiện hỏi nhiều, sợ làm nàng suy nghĩ. Hiện giờ bọn họ đều đi rồi, Lộ Nhị Bách mới có chút lo lắng mở miệng.
Hắn cũng sợ tứ muội cùng tứ muội phu thật vất vả mới được đoàn tụ, kết quả lại có chuyện gì ngoài ý muốn.
Thư Dư lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là mệt nhọc quá độ thôi. Hơn nữa lúc đi huyện nha đón Tứ cô, người Viên gia mới vừa được thả ra đã xuống tay đánh Tứ dượng vô cùng tàn nhẫn. Có vài cái rất nặng, Tứ dượng nhất thời không chống đỡ nổi, lúc này mới ngã xuống.”
Lộ Nhị Bách, “Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn thị thở dài, “người Viên gia sao lại nhẫn tâm thế chứ, tứ muội phu mất tích đã nhiều ngày, thật vất vả trở về, bọn họ tốt xấu gì cũng nên hỏi hắn một câu xem ở bên ngoài đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Đặc biệt là nhìn tứ muội phu đã gầy đi không ít.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Nguyễn thị lại nghĩ đến chính người nhà của mình, lại cảm thấy không có gì phải kỳ quái.
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, “lão nhân với lão thái bà Viên gia kia là càng già càng hồ đồ, trước kia cũng không phải người như vậy, hiện tại bất công cũng sắp đến nách luôn rồi.”
Nói đến cái này, trong lòng lão thái thái cũng rất là nghẹn khuất.
Sao mà những thông gia của nhà bà, đều là một lời khó nói hết như vậy chứ?
Lúc ấy mấy hài tử thành thân, tất cả đều là bà đến trấn cửa ải.
Khi lão đại cưới vợ, bà nghĩ làm trưởng tử, thê tử khẳng định phải hào phóng cần mẫn dễ ở chung. Cho nên thời điểm bà nhờ bà mối tìm, cũng là hướng tới phương diện này.
Thật ra thì nhà mẹ đẻ của lão đại kỳ thật rất không tồi. Lý gia lão nhân lão thái đều coi như là người thông tình đạt lý, nhân tình lui tới cũng không có gì để chỉ trích, biết nhà bà khó khăn, ngẫu nhiên còn sẽ giúp đỡ chút, so với Lý thị còn thân cận hơn với bọn họ một chút.
Năm đó bà chỉ nghĩ là có cha mẹ như vậy thì con gái phải không đến mức quá kém chứ?
Lúc ấy Lý thị biểu hiện ở bên ngoài thật sự khá tốt, mọi người đều nói nàng thiện giải nhân ý.
Nàng luôn luôn như thế, mặt ngoài nhìn thì hòa hòa khí khí, bên trong lại là người keo kiệt so đo, chỉ biết ngầm làm động tác nhỏ.
Những cái này đều là sau khi thành thân lão thái thái mới biết được.
Cho nên chờ đến khi cưới vợ cho lão Nhị, bà liền thay đổi ý nghĩ, nghĩ là thông gia có tốt đi chăng nữa mà tức phụ không dễ ở chung thì người vất vả cũng chỉ có nhi tử mình.
Vì thế nàng cưới Nguyễn thị cho lão Nhị, tốt quá, lão bà tử Nguyễn gia kia thật đúng là một độc phụ trong các loại độc phụ, đối với thân sinh nữ nhi cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy được.
Khi Lão Tam cưới vợ thì lão thái thái liền rối rắm.
Đặc biệt là lão Tam không đáng tin cậy, bản thân đã rất khó nghị thân, những nhà trong sạch có nữ nhi cũng không muốn gả cho hắn.
Vào lúc lão thái thái còn đang suy nghĩ thì lão Tam đã tự mình coi trọng Lương thị.
Hắn bảo lão thái thái đi Lương gia cầu hôn, lão thái thái đều cảm thấy xấu hổ đến phát hoảng.
Bà cho rằng người Lương gia chướng mắt lão Tam, ai biết Lương thị tự mình đồng ý.
Lương gia hai lão…… Căn bản là quản không được Lương thị. Nàng đồng ý, hai lão cũng không có biện pháp.
Người Lương gia ngược lại đều là người thành thật bổn phận, nếu không Lương thị cũng không có khả năng thi thoảng lại chạy về nhà tống tiền, để nhà mẹ đẻ chiếu cố hài tử của mình, còn nuôi Đại Bảo đến trắng trẻo mập mạp.
Khi tới Lộ Tứ Hạnh thành thân, lão thái thái thật sự là sầu đến không thôi. Khi đó lão nhân đã không còn, Nhị Nha nhà lão Nhị cũng bị mất tích, cuộc sống kỳ thật không tốt lắm.
Bởi vậy thời điểm Viên gia tới cầu hôn, lão thái thái vẫn rất cao hứng.
Bà vừa lòng nhất chính là Viên Sơn Xuyên, sự thật chứng minh là bà không nhìn lầm, Viên Sơn Xuyên xác thật đối với Tứ Hạnh rất tốt.