TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 377: Học Đường Còn Dạy Đá Cầu

Lão thái thái gật đầu, “Đúng vậy, phòng ở kia chách chỗ hắn làm công rất gần, đi bộ chắc tầm trên dưới mười lăm phút.”

“Sau đó thì sao ạ?” Lộ Nhị Bách hỏi, “Phòng ở kia khẳng định là không thể ở được, trong nhà tam đệ còn có hai đứa nhỏ, an toàn là quan trọng nhất. Nơi này cũng không phải trong thôn, không có hàng xóm láng giềng quen biết, xảy ra chuyện không nhất định sẽ có người giúp đỡ mình đâu.”

“Ta cũng nói như vậy, cho nên phòng ở kia ta không thuê.” Lão thái thái nói, “Nhưng mà cái ngõ nhỏ kia thật ra có mấy nhà muốn cho thuê, ta đều đi nhìn qua rồi, có một nhà phòng ở tuy hơi nhỏ, nhưng một nhà bốn người bọn họ cũng đủ ở rồi, nhà vốn chỉ có một gian, nhưng mà chủ nhà ở trong sân xây thêm một cái phòng nhỏ. Đại Bảo hiện tại cũng lớn, mấy nữa để nó ở một mình một gian phòng kia là vừa vặn.”

Chỉ là tiền thuê hơi đắt một chút, phải 200 văn.

Nhưng hiện tại hai vợ chồng lão Tam đều có tiền công, lão Tam một tháng ổn định có một lượng bạc, vạn nhất hắn cơ linh lại được khách nhân thưởng thêm thì lại càng nhiều. Còn vợ Lão Tam may vở búp bê vải tuy không ổn định, nhưng cũng có thể làm thêm việc khác nữa. Dù sao bản lĩnh giữ tiền của nàng rất lợi hại, cũng không đến mức nghèo khó gì.

“Hiện tại phòng ở này tức phụ lão Tam cũng vừa lòng, nàng làm chủ thuê luôn rồi, cũng đến cửa hàng bên kia dọn hành lý qua đó rồi ở lại bên kia thu thập nhà ở.”

Bà là một bà già lớn tuổi nên không ở kia xem náo nhiệt, hơn nữa còn mang theo Toàn Toàn mà, nên về nhà trước.

Lão thái thái nói xong, lại dặn dò Đại Ngưu, “Lát nữa ăn xong cơm chiều thì cháu sang nhà tam thúc ngủ nhé, thuận tiện nói cho hắn một tiếng là Tứ cô cùng Tứ dượng cháu đã trở lại, miễn cho hắn nhọc lòng.”

Đại Ngưu liên tục gật đầu, “Cháu biết rồi bà nội.”

Thư Dư yên lặng nhìn trời, tam thúc sẽ nhọc lòng chắc? Hắn có khả năng là sẽ tức giận Đại Ngưu thế nhưng muốn đến ngủ trong nhà hắn đấy.

Lão thái thái lại dặn dò thêm vài câu, mắt thấy trời đã tối đen đành để Đại Ngưu đi trước.

Đồng thời rời đi còn có một nhà bốn người Viên Sơn Xuyên, Lộ gia tuy có ba phòng, nhưng bản thân người cũng nhiều. Tiểu Chân cùng Toàn Toàn là hài tử thì còn có thể chen chúc, hiện giờ có thêm Viên Sơn Xuyên cùng Lộ Tứ Hạnh, vậy khẳng định là không đủ chỗ ngủ rồi.

Viên Sơn Xuyên nghỉ ngơi một trận, lại đã uống thuốc, người đã khá hơn nhiều.

Cho nên cả nhà bọn họ được an bài ở hậu viện cửa hàng phố Ninh Thủy nghỉ một đêm.

Cũng mất công Lộ Tam Trúc vừa lúc hôm nay tìm được phòng thuê rồi, bằng không bọn họ còn phải đi khách điếm thuê hai gian phòng mất.

Vốn là Lộ Nhị Bách thấy thân thể Viên Sơn Xuyên không khoẻ, muốn giữ hắn ở lại trong nhà, chính mình cùng Đại Hổ đi ra cửa hàng ngủ. Nhưng hai vợ chồng Viên Sơn Xuyên cũng không chịu, dù sao bọn họ đi ra ngoài là ngồi xe la, vấn đề không lớn.

Chờ sau khi Đại Ngưu mang theo bọn họ rời đi, Lộ gia mới an tĩnh lại.

Lão thái thái tâm tình rất tốt, lại hỏi Đại Hổ vài câu về tình hình hôm nay đi học đường.

Đại Hổ khó có khi ríu rít nói, “Cháu làm quen được vài vị bằng hữu, bọn họ đều rất thích cặp sách của cháu, còn lấy qua lật xem rất lâu, nói trở về cũng nhờ mẫu thân bọn họ làm cho một cái.”

“Hôm nay ngày đầu tiên, tiên sinh để chúng cháu làm quen với nhau một chút, dạy hai bài trong sách, còn có luyện chữ nữa. Bà nội, hóa ra trong học đường còn dạy cả đá cầu ý, hôm nay cháu cũng được đá trong chốc lát. Nhưng mà đây là lần đầu tiên cháu chơi, không quá nhanh nhẹn, rất nhanh đã bị rớt rồi.”

Tuy rằng trong giọng nói có tiếc nuối, nhưng hắn thật sự rất rất vui vẻ.

Thư Dư cười cười, “Đệ muốn chơi đá cầu à? Mấy nữa chúng ta tự làm một cái nhé, đệ mang theo Tam Nha, Đại Bảo, Nhị Ngưu, Tiểu Chân cùng nhau chơi, chờ đến ngày nghỉ tắm gội thì chơi cả ngày đều được.”

Tam Nha ngồi một bên đôi mắt ‘ tạch ’ một cái sáng trưng.