TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 360: Thư Gia Đại Thiếu Gia

Trước mắt tùy tùng còn đang giãy dụa, mũ có rèm trên đầu đã xô lệch, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt.

Thư Dư đối với gương mặt này chính là quá quen thuộc, rốt cuộc ở Thư gia nhiều năm như vậy, cho dù ở chung không nhiều lắm nhưng bộ dáng người Thư gia như thế nào thì vẫn thật thật tại tại khắc ghi trong đầu.

Nàng thật sự không nghĩ tới, Thư gia đại thiếu gia Thư Phong, thế nhưng sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Hơn nữa lại còn cải trang thành bộ dáng tùy tùng, cho dù hắn cố ý đem mặt mình bôi bôi vẽ vẽ, Thư Dư vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra được, người này cải trang hiển nhiên vẫn còn quá non.

Làm Thư Dư kinh ngạc chính là, Thư gia hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý thuyết toàn bộ Thư gia đều phải ở dưới dám thị của người khác, không dám hành động thiếu suy nghĩ mới đúng. Nhưng Thư Phong lại là một con cá lọt lưới lớn như vậy, bất động thanh sắc chạy tới chợ đen ở Giang Viễn huyện.

Nàng nên nói Thư gia đã cắm rễ ở Đông An phủ nhiều năm, thế lực ngầm không nhỏ, hay là nên nói bọn người Hướng Vệ Nam quá sơ sót đây?

Thư Dư mắt thấy Thư Phong đem mũ có rèm một lần nữa đội lại, nàng hơi hơi híp mắt lại, nghiêng đầu nói với Đại Ngưu, “Ngươi mau đi tìm Sơn tiên sinh, nói là bức họa đang ở trong tay người trước mắt này, có thể lại đây treo đầu dê bán thịt chó rồi.”

Đại Ngưu kinh ngạc, sự tình khẩn cấp, hắn cũng không dám hỏi lý do, quay đầu chạy luôn.

Thư Dư lúc này mới nhìn về phía Thư Phong, đối phương đã một lần nữa đeo lại mũ có rèm rồi.

Nàng không biết Triệu Tích đã từng gặp qua Thư Phong hay chưa, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có nhận ra được người.

Thư Dư cười tiến lên, ngăn cản Triệu Tích, xin lỗi Thư Phong nói, “Xin lỗi, vị huynh đệ này của ta tính tình có hơi nóng nảy, hắn làm rơi túi tiền, cũng là sợ gia chủ trách tội, hắn chỉ muốn muốn hỏi rõ ràng, còn thỉnh thứ lỗi.”

Thư Phong sửa sang lại mũ có rèm xong, hừ lạnh một tiếng, “Quả thực buồn cười, tính tình nóng nảy là có thể oan uổng loạn người khác sao? Còn dám động thủ?”

Hắn lại chỉ vào tiểu nhị chợ đen bên cạnh nói, “Còn có các ngươi, quy củ của chợ đen các ngươi để trưng cho đẹp sao? Thế nhưng có thể để cho khách nhân bị người động tay động chân, thật là chê cười.”

Tiểu nhị chợ đen ở một bên liên tục xin lỗi, Thư Dư nhân cơ hội ở bên tai Triệu Tích nói, “Lát nữa huynh tìm một cơ hội lột hết quần áo người này ra.”

Triệu Tích khiếp sợ nhìn nàng, ôi đm, cô dũng mãnh như vậy sao?

Thư Dư nói tiếp, “Người này là Thư Phong, bức họa khẳng định ở trên người hắn.”

Nàng lúc trước còn kỳ quái, người mua kia nếu đã biết giá trị bức họa này, sao còn có thể vẫn luôn vững chắc ngồi yên trong ghế lô không ra khỏi cửa.

Hóa ra là để Thư Phong giả làm tùy tùng mang ra trước, trách không được Thư Phong ra khỏi bán đấu giá lâu, thì không tiếp tục trở về, ngược lại đi thẳng ra cổng lớn biệt viện.

Đây là muốn thừa dịp không ai chú ý, trực tiếp rời đi trước?

Ai có thể nghĩ đến hàng đấu giá sẽ bị một tùy tùng thoạt nhìn không có bất luận cái gì bảo hộ, chỉ là đi nhà xí hít thở không khí một mình mang theo đi mất đây?

Triệu Tích vừa nghe lời này, càng thêm chấn kinh rồi.

Người này là Thư Phong? Con mẹ nó Hướng đại nhân đang làm cái gì vậy? Cư nhiên thả một người to đùng như vậy tới Giang Viễn huyện, thiếu chút nữa là chứng cứ phạm tội quan trọng như vậy cũng bị lấy mất.

Triệu Tích nhíu chặt mày, càng thêm không thể thả Thư Phong rời đi được.

Bên kia tiểu nhị chợ đen thật vất vả khuyên hảo Thư Phong, cũng có lẽ là bản thân Thư Phong không muốn làm to chuyện, cho nên sửa sang lại quần áo một chút, sau đó nói với Triệu Tích, “Ngươi vừa rồi cũng lấy mũ có rèm của ta xuống rồi, ta căn bản không phải người ngươi muốn tìm, trên người ta cũng không có túi tiền mà ngươi nói, ta có thể đi rồi chứ?”

Triệu Tích bĩu môi, “Đó cũng là do ngươi bộ dạng khả nghi, sao có thể trách ta chứ?”