Thư Phong thiếu chút nữa bị tức giận đến ngã ngửa, hắn thật là xui xẻo đến tám mươi đời, thế nhưng gặp phải một kẻ điên không thể hiểu nổi này, “Ngươi đừng có mà đứng đây lảm nhảm, còn không bằng đi tìm túi tiền của ngươi đi.”
Nói xong vung tay áo, muốn đi ra khỏi phòng.
Triệu Tích lập tức tiến lên một bước, đẩy hắn một phen, “Ngươi có thể nói chuyện tử tế không đấy? Ngươi đây là đang trù ta mất luôn túi tiền đúng không?”
Thư Phong nhíu mày, hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, nhưng người trước mắt này lại lặp đi lặp lại nhiều lần ngăn trở đường đi của mình.
Quá khả nghi.
Thư Phong hoài nghi hành tung của mình có khả năng bị lộ rồi, nhưng hắn từ trước tới nay đều rất cẩn thận, cho dù mới vừa rồi không cẩn thận lộ ra nửa bên mặt, vậy cũng phải có thời gian điều tra mới phát hiện được chứ.
Nhưng mặc kệ có bị lộ hành tung hay không, hắn hiện tại đều cần phải đi ngay.
Cho nên cứ việc trong lòng hắn nghẹn khuất, nhưng còn phi thường thành khẩn xin lỗi Triệu Tích, “Là ta nói chuyện không suy nghĩ, xin lỗi, ngươi đừng cùng ta so đo, ta phải trở về chỗ gia chủ ta rồi.”
Triệu Tích, “……” Ngươi đường đường một đại công tử nhà tri phủ, thế mà nói mấy lời thấp hèn thế sao?
Hắn ta đã nhường một bước rồi, nếu mình tiếp tục ngăn cản, hình như sẽ không thích hợp.
Triệu Tích không khỏi nhìn về phía Thư Dư, Thư Dư khóe mắt đã liếc thấy Mạnh Duẫn Tranh ở bên ngoài đang vội vàng đến.
Nàng thở ra một hơi, nói với Thư Phong, “Nếu chỉ là hiểu lầm vậy nói rõ ràng là được rồi. Vị huynh đệ này của ta cũng có sai, cũng để hắn nói lời xin lỗi ngươi đi, việc này coi như bỏ qua, được không?”
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Triệu Tích, người sau hừ hừ hai tiếng, sau đó cọ tới cọ lui.
Thư Phong căn bản là chờ không kịp, vừa định nói thôi bỏ đi. Liền nghe được Thư Dư nói với Triệu Tích, “Đều là đại nam nhân, ngươi rộng rãi ra chút, nói lời xin lỗi thì việc này sẽ qua đi, còn cọ xát cái gì?”
Triệu Tích hít sâu một hơi, mở miệng, “Ta mới vừa rồi hơi xúc động, thật sự……”
Lời còn chưa nói xong, Mạnh Duẫn Tranh đã tới đây, hắn cau mày nhìn về phía Triệu Tích, lạnh giọng hỏi, “Ngươi sao lại thế này? Đi ra ngoài lâu như vậy không trở lại, còn đánh mất cả túi tiền. Ngươi có biết đồ mà lão tử muốn mua đã bị người khác lấy mất rồi không, ngươi cái thứ chó má này ngay cả túi tiền cũng không giữ được, ta để lại ngươi có ích lợi gì.”
Triệu Tích vẻ mặt hoảng loạn, “Lão gia, ta không phải……”
Mạnh Duẫn Tranh căn bản là không nghe, đột nhiên tiến lên đá vào sau lưng Triệu Tích.
“A……” Triệu Tích đau đớn kêu lên một tiếng, cả người thẳng tắp nhào tới chỗ Thư Phong bên kia.
Thư Phong theo bản năng muốn tránh sang bên cạnh, ai biết lúc này Thư Dư lại đứng ở bên người hắn chặn mất đường né.
Vì thế Triệu Tích cứ như vậy thẳng tắp nhào vào trong lòng hắn, dùng sức quá lớn, đôi tay túm chặt lưng quần hắn, một tay lột xuống quần áo trên người hắn luôn.
Thư Phong khiếp sợ nhìn quần áo tả tơi của mình, sau đó bức họa vốn đang cất giấu trong lòng ngực cứ thế rớt xuống mặt đất.
Sắc mặt hắn nháy mắt đại biến, Thư Dư lại ánh mắt tỏa sáng.
Quả nhiên y như nàng đã sở liệu, bức họa này đang ở trên người Thư Phong, chuẩn bị được hắn mang ra ngoài.
Nàng lập tức đi lên phía trước một bước, làm bộ đi nâng Triệu Tích, thuận thế chắn Thư Phong một chút.
Thư Phong lúc này là bực bội đến bùng nổ, dùng đại lực khí một tay đẩy Thư Dư ra.
“Cút ngay.” Thư Dư cùng Triệu Tích đều được Mạnh Duẫn Tranh đỡ, người sau không vui nhìn về phía Thư Phong, “Ngươi làm cái gì?”
Thư Phong không để ý tới hắn, chỉ là có chút khẩn trương đi lấy bức họ trên mặt đất a.
Trên bức họa kia có một dấu chân, hẳn là mới vừa rồi bị ai đó dẫm lên một cái.
Nhưng cũng may, bức họa vẫn còn đây.
Hắn thở ra một hơi, trầm khuôn mặt cầm quần áo mặc lại, sau đó nhét lại bức họa vào trong lòng ngực.