TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 625: Thỏ Hầm Cay

Đại Nha không ngăn lại, chờ cơm nước xong lại thu dọn sạch sẽ, nàng liền đi tìm Triệu Tích.

Người sau đang ở trong phòng phối dược, nhìn thấy nàng vào cửa còn kinh ngạc một chút, “Cô tìm ta có việc à?”

“Ân, ta, ta muốn nhờ huynh giúp ta một việc.”

Triệu Tích mời nàng ngồi, chính mình cũng buông đồ trong tay xuống, uống vào hai ngụm nước nói, “Cô nói đi, phàm là chuyện mà khả năng cho phép ta đều có thể giúp cô.”

Đại Nha cúi đầu, nói ra ý nghĩ của mình.

Triệu Tích càng nghe càng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Đại Nha trở nên khác trước.

Không nghĩ tới a, hắn cho rằng cô nương này rất nhu nhược, hóa ra cũng có một mặt hung tàn như vậy?

Triệu Tích gật gật đầu đồng ý, Đại Nha lúc này mới ra khỏi phòng.

Lão thái thái kỳ kỳ quái quái nhìn nàng một cái, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng mà rốt cuộc cũng không nói gì.

Tới buổi chiều, Thư Dư đã trở lại, tuy rằng so với hôm qua trở về canh giờ hơi trễ hơn một chút, nhưng con mồi các nàng đánh lại lớn hơn nữa.

Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt săn được đầu lợn rừng to, hai người các nàng mặc dù sức lực khá lớn, nhưng đầu lợn rừng như vậy muốn nâng xuống dưới, vẫn là phế đi công phu thật lớn.

Hai người hự hự đi đi dừng dừng, thiếu chút nữa mệt chết luôn.

Chờ nâng được lợn rừng đến thôn trang thì ánh mắt quan sai kia nhìn các nàng càng trở nên vi diệu phức tạp.

Sau đó, cho các nàng mỗi người một con thỏ hoang.

Phương Hỉ Nguyệt cầm thỏ hoang liền vội vã trở về nhà, hai ngày này thu hoạch quá phong phú, thỏ hoang này nàng cũng không dự định ăn, muốn cùng người khác đổi chút nhu yếu phẩm trong nhà về.

Đặc biệt là cha nàng cần tĩnh dưỡng, ăn chút đồ dễ tiêu hoá, nàng định hỏi người đổi gạo và mì.

Kỳ thật muốn nói thứ tốt, Lộ gia liền có.

Nhưng Phương Hỉ Nguyệt cảm thấy đổi cùng Lộ gia, đó là chiếm tiện nghi nhà người ta, Lộ gia cho đều là gạo và mì tinh tế, phân lượng còn nhiều. Hơn nữa nhà nàng ấy đã được phân một con thỏ hoang, không cần thiết lại đổi một con nữa.

Cho nên Phương Hỉ Nguyệt tìm nhà khác trong thôn muốn ăn thỏ hoang, đi đổi ít đồ dùng hàng ngày.

Thư Dư thấy nàng trong lòng có kế hoạch, cũng không lại quản nhiều.

Nàng xách theo thỏ hoang vừa vào cửa nhà đã bị Đại Nha ôm cứng ngắc.

Thư Dư sửng sốt một chút, thỏ hoang trong tay cũng rớt mất rồi, nàng vỗ vỗ lưng Đại Nha hỏi, “Làm sao vậy, tỷ?”

Đại Nha sợ nàng nhìn ra khác thường, nhanh chóng buông nàng ra nói, “Không có việc gì, ta chính là mí mắt vẫn luôn nhảy nhảy, cứ cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì đó, sợ muội ở trong núi gặp phải nguy hiểm. Nhìn thấy muội bình an trở về, ta cũng an tâm rồi.”

Thư Dư vừa nghe lời này, cũng không đem chuyện chính mình vào núi sâu đánh lợn rừng nói ra nữa, ngược lại khom lưng cầm thỏ hoang trên mặt đất nói, “Yên tâm đi, muội sẽ không có việc gì, Triệu đại phu cho muội không ít dược, cho dù đụng tới con mồi lớn hung thần ác sát, cũng có thể dùng dược này để đảo ngược tình thế.”

Đại Nha cười cười, không nói chuyện.

Thư Dư liền đưa thỏ hoang qua, “Tối nay chúng ta ăn thỏ hầm cay đi, muội làm cho mọi người, bảo đảm thơm ngào ngạt.”

Thỏ hầm cay?

Vừa nghe đã biết đồ ăn này khẳng định ăn rất ngon rồi.

Tam Nha thính tai, sau khi nghe được lộc cộc chạy tới, “Nhị tỷ, muội giúp tỷ nhé, muội có thể…… Có thể nhổ lông thỏ.”

Thư Dư quẹt cái mũi nàng một chút, “Không cần muội nhổ, đây cũng không phải gà.”

Da thỏ có thể lột ra cả bộ, sao cỏ thể nhổ lông chứ?

Thư Dư nắm tay Tam Nha, vừa nói cách làm món thỏ hầm cay làm Tam Nha thèm chảy nước miếng, vừa đi vào phòng bếp.

Đại Nha đứng ở phía sau nhìn bóng dáng các nàng, rốt cuộc nở nụ cười.