Thư Dư nói được thì làm được, món thỏ hầm cay hương vị nồng đậm, chẳng những hương thơm phát ra làm cho toàn bộ nhân số Lộ gia chảy nước miếng mà ngay cả người nhà bên cạnh đều đứng ở trong viện hít hít cái mũi, sau đó hùng hùng hổ hổ một trận.
Cũng may nhà Thư Dư ăn cơm sớm, rất nhiều người đều còn chưa về, bọn họ cũng đã làm xong đồ ăn, đem thỏ hầm cay mùi hương bốn phía ăn vào trong bụng, chỉ còn có một chút dư hương còn đang phát ra trong không khí.
Cả nhà đều ăn đến có hơi no, Thư Dư đứng ở trong viện tiêu thực, thuận tiện nhìn hoa hướng dương nàng mới trồng xuống.
Tuy rằng mới chỉ là hạt giống chôn dưới đất, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng đứng ở bên cạnh ngắm nghía.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa vang lên, Đại Hổ chạy tới mở cửa.
Ngay sau đó quay đầu kêu Thư Dư, “Nhị tỷ, có người tìm tỷ.”
Tìm nàng?
Thư Dư từ một góc sân đứng lên, nàng ở Chính Đạo thôn này nhận thức không nhiều người lắm.
Vốn dĩ cho rằng không phải người Trương gia thì chính là Phương gia, bằng không thì là hai mẹ con Hầu thị, ai biết vừa đến cửa, lại thấy được một gương mặt có chút xa lạ nhưng lại có chút quen mắt.
“Ngươi là……” Hẳn là đã từng gặp qua.
Đối phương nghiêm túc, mặt không biểu cảm tự giới thiệu, “Ta là Mã Lộc đội ba.”
Mã Lộc??
Vừa nói cái tên này Thư Dư liền nghĩ tới, “Là ngươi à, ngươi tìm ta có chuyện sao?”
Mã Lộc, là lão đại dẫn đầu đội ngũ đi săn của đội ba.
Đội ba có sáu người, sáu người này một đám đều cao to cường tráng, tại Chính Đạo thôn này, thuộc về loại người có thức ăn phi thường tốt hiếm có khó tìm.
Hôm qua đánh hai đầu lợn rừng cũng là đội của bọn họ, nghe Phương Hỉ Nguyệt nói, đội ba bọn họ tuy rằng không phải là đội ngũ có nhân số nhiều nhất, nhưng thường thường đều là con mồi lớn nhất, thực lực phi thường mạnh mẽ.
Đội ngũ này luôn luôn độc lai độc vãng, tựa hồ cũng không có gì giao lưu với những đội ngũ khác.
Ngày hôm qua khi quan sai muốn an bài Thư Dư tiến vào các đội ngũ, đội ba cũng vẫn luôn đứng ở một bên không lên tiếng, hoàn toàn chính là thái độ một bộ không liên quan đến mình.
Chờ đến khi Thư Dư lựa chọn cùng Phương Hỉ Nguyệt tổ đội thì bọn họ cũng là đội đầu tiên rời khỏi thôn trang đi săn.
Kỳ quái chính là, người ngày thường cũng không thấy nhiều lời một câu, như thế nào sẽ đến tìm mình đây?
Thư Dư đánh giá Mã Lộc trước mắt, người sau cũng đang đánh giá nàng, nghe được nàng hỏi chuyện, nghĩ nghĩ hỏi, “Ta có thể đi vào nói chuyện không?”
Thư Dư liền nghiêng nửa người, làm người vào cửa.
Đứng ở cửa nói chuyện, xác thật là không tiện lắm.
Mã Lộc vào cửa, chóp mũi còn có thể ngửi thấy một cỗ hương vị đồ ăn. Nghe quan sai của thôn trang nói, hai vị cô nương đội chín các nàng, mỗi người được một con thỏ.
Không nghĩ tới thỏ hoang cũng có thể làm được món ăn ngon như vậy, nghĩ đến chính mình mỗi lần chỉ biết thả vào trong nồi nấu, sau đó rải chút muối hoặc gì vị linh tinh, Mã Lộc tức khắc có một loại cảm giác phí phạm của trời.
Vào nhà chính, Thư Dư rót cho hắn chén nước.
Mã Lộc lúc này mới nói, “Ta nghe nói, các ngươi hôm nay đánh được một đầu lợn rừng?”
Thư Dư gật đầu, “Ân, vận khí tốt.”
Vận khí tốt??
Hôm qua Mã Lộc có lẽ sẽ nghĩ như vậy, nhưng hôm nay hiển nhiên không phải.
Bọn họ hôm nay thời gian trở về cũng tầm như mọi khi, những đội ngũ khác cũng là như thế, cho nên lẫn nhau đều chạm mặt.
Nhưng mà, bọn họ lại không thấy được hai vị cô nương đội chín.
Hôm qua mọi người còn giễu cợt các nàng khả năng không đánh được con mồi cho nên xấu hổ không dám xuất hiện, hôm nay lại không ai dám suy nghĩ như vậy.
Đặc biệt là lúc giao con mồi ấy, nhìn thấy bên trong nhà kho đã nằm một đầu lợn rừng to mọng, tất cả mọi người đều khiếp sợ hít một ngụm khí lạnh.