Đại Nha phơi quần áo xong, khi trở lại nhà chính thấy lục cô nương sắc mặt đã khá rất nhiều, cũng hơi hơi yên lòng.
Nàng rót một chén trà nóng cho lục cô nương, biết buổi sáng nàng tiêu chảy, chỉ sợ hiện tại rất đói, lại đi cầm hai quả trứng gà luộc lại đây.
Lục cô nương thập phần ngượng ngùng, nhưng bụng xác thật trống rỗng, có chút cồn cào.
Đại Nha đẩy qua, “Ăn đi, làm gì có đạo lý tới trong nhà cũng để ngươi đói bụng chứ.”
“Cảm, cảm ơn Đại Nha tỷ.” Nàng vốn định chỉ ngồi xuống chờ đến khi thoải mái hơn thì sẽ đi luôn.
Đại Nha cầm kim chỉ khay đan ngồi ở một bên làm quần áo cho Thư Dư, vừa xem nàng ăn, vừa hỏi, “Lục cô nương, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề được không?”
“Ân ân, tỷ hỏi đi.”
“Ta muốn hỏi một chút, A Dư nhà chúng ta trước kia ở Thư gia là cái dạng gì.”
Lục cô nương nuốt trứng gà xuống, nàng tuổi còn nhỏ, không cẩn thận khôn khéo giống Hầu thị.
Nếu là Hầu thị ở đây, nghe được vấn đề như vậy đại khái là sẽ pha trò cho qua đi. Rốt cuộc người Lộ gia nếu như đã hỏi đến các nàng, hiển nhiên là do Thư Dư không nói với cả nhà rồi.
Huống chi, Hầu thị chính mình kinh nghiệm phong sương, có thể lý giải nguyên nhân Thư Dư không nói, biết nàng là không muốn làm người Lộ gia lo lắng.
Nhưng lục cô nương không vậy, nàng còn không nghĩ cẩn thận như thế.
Thậm chí bởi vì trong khoảng thời gian này quan hệ tốt cùng Thư Dư, đối với hoàn cảnh trước kia của nàng hơi có chút cùng chung kẻ địch, lập tức căm giận kể hết sự tình Tiết di nương ngược đãi Thư Dư lúc trước.
Đại Nha vốn còn rất bình tĩnh, càng nghe sắc mặt trở nên càng khó xem, cầm kim chỉ chọc vào tay cũng không phát hiện.
Cái gì gọi là tranh đồ ăn với chó, cái gì gọi là khóc một tiếng đã bị nhốt trong phòng tối đen như mực, cái gì gọi là ăn mặc quần áo mỏng manh quỳ gối trong mưa, cái gì gọi là bị người đẩy vào hồ nước thiếu chút nữa chết đuối?
Đại Nha toàn bộ thân mình đều phát run, nàng trước nay cũng không biết, A Dư lúc tuổi còn nhỏ thế nhưng, thế nhưng sống gian nan đến vậy.
Cái Tiết di nương kia, nên bị thiên đao vạn quả!!
Nàng hốc mắt đỏ lên, lục cô nương nói nói rồi nhìn nàng một cái, thấy nàng thành cái dạng này tức khắc im tiếng, rốt cuộc đã hậu tri hậu giác phát hiện chính mình nói quá nhiều.
Nàng có chút chột dạ, trứng gà cũng ăn không vào nữa, xin lỗi Đại Nha, “Đại Nha tỷ, thực xin lỗi, ta, ta cái kia, kỳ thật không có nghiêm trọng như vậy đâu, ta chính là quá tức giận, liền khoa trương một chút đó, thật sự.”
Lục cô nương đều sắp khóc, nàng thật không phải cố ý.
Đại Nha hít sâu một hơi, thanh âm hơi hơi phát run nói, “Không có việc gì, ngươi không sai, cảm ơn ngươi đã nói cho ta những chuyện này.”
Lục cô nương bất an cực kỳ, “Nhưng mà……”
“Mau ăn trứng gà đi, lát nữa lạnh rồi ăn bụng lại không thoải mái.”
Đại Nha miễn cưỡng cười cười, lão thái thái vừa lúc tiến vào, bà vừa vào đã cảm giác được không khí không quá thích hợp.
Sao đang yên đang lành mà hai cô nương này hốc mắt đều hồng hồng?
“Làm sao vậy?”
Đại Nha lắc đầu, “Không có gì, chỉ là nhắc đến một vài sự tình khó chịu.” Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao sau khi A Dư trở về, trước nay cũng chưa từng nói về cuộc sống trước kia rồi.
Lão thái thái cạn lời, “Hiện tại đang sống tốt, một nhà chúng ta đều đoàn tụ, còn có sự tình khó chịu gì nữa? Có chuyện gì khó chịu cũng đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Được rồi, đừng ngồi ở chỗ này nữa, ra ăn cơm thôi.”
Đại Nha buông kim chỉ khay đan trong tay, điều chỉnh tốt cảm xúc, mang theo lục cô nương bất an ra nhà chính.
Cứ việc lão thái thái rất nhiệt tình, nhưng lục cô nương cảm giác đã làm sai chuyện, thật sự ăn không nổi nữa, chỉ qua loa uống chút cháo, liền cáo từ đi luôn.