Trèo ra khỏi lỗ thông hơi, tôi nấp trong bóng tối ở phía sau tòa nhà. Vị trí này cũng tình cờ là một điểm mù của camera, thế nên tôi không lo mình bị phát hiện. Điều chỉnh lại nhịp thở xong, tôi bước ra khỏi Thế Kỷ Tân Uyển như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuối cùng bèn lẫn vào đám đông.
“Còn 1 tiếng đồng hồ nữa.” Tôi quay đầu lại, liếc nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng. Đèn phòng ở tầng 16 đã tắt gần hết, không ai phát hiện ra tôi đã lẻn đi khỏi đó.
Đón một chiếc taxi và bảo bác tài lái thẳng đến khu giao giới của Tân Hỗ và Giang Thành, tôi liên tục nhờ tài xế tăng tốc chạy lúc ngồi trong xe.
Liên tục tăng tốc, cuối cùng tôi cũng đã đến khu vực ngoại ô trước 11:30 tối.
Bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ nằm ở một vị trí khá hẻo lánh; cả Giang Thành và thành phố Tân Hỗ đều cố tránh đi khu vực này bằng một cách cố ý hoặc vô tình, cô lập nó nằm ngoài quy hoạch đô thị, tùy ý bỏ nó hoang tàn.
Để không tiết lộ điểm đến thực sự của mình và không khiến bác tài xế nghi ngờ, tôi yêu cầu anh ta đỗ xe trước một ngôi nhà bình thường.
Sau khi ra khỏi xe, tôi dựa sát vào tường, băng qua vài ngôi nhà rồi vụt chạy nước rút.
Quốc lộ càng hẹp dần, thay vào đó là con đường đất gập ghềnh với cỏ dại mọc um tùm, đầy sỏi đá và hàng đống phân gia súc.
Hai bên đường, cỏ dại cao đến đầu gối, thỉnh thoảng có một hoặc hai thân đại thụ xiêu xiêu vẹo vẹo, biến dạng, trông rất khó coi.
“Nơi này đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi nhỉ?” Trời rất tối, tôi đã đi bộ được 5 hay 6 phút gì đó. Ngay lúc đang tưởng là mình đi nhầm đường, tôi chợt thấy một biển báo hoen gỉ ở ven đường.
Biển báo ấy đứng khuất giữa đám cỏ dại, mà nội dung trên đó cũng đã bị nắng gió tô mờ từ lâu. Bằng Phán nhãn, tôi chỉ có thể nhận diện được đại khái vài chữ: “Ung bướu... Hỗ? Hẳn là nơi này rồi.”
Nhìn vào con đường tận sâu bên trong, nơi ấy tối om một vùng, trông không khác gì một ngôi mộ mà ngay cả ánh trăng cũng không muốn chiếu rọi đến.
Vừa định nhích người đi theo hướng dẫn của biển báo, tôi chợt nghe thấy có tiếng động lạ ở phía sau, nghe như tiếng gầm của động cơ vậy.
“Có người tới? Là streamer khác à?” Nấp sau một gốc cây lớn cách đó không xa, tôi quan sát xung quanh. Có ánh đèn pha màu vàng chói lọi xuyên qua màn đêm, một chiếc ô tô tư nhân đang chạy tới.
“Thể hiện mạnh dữ vậy?” Tôi tiếp tục quan sát, chiếc ô tô kia vừa đỗ ngay bảng chỉ đường.
Người đàn ông lái xe lấy điện thoại di động ra, chiếu về phía biển báo, quan sát một hồi mà chẳng có bất cứ hành động gì.
“A Bắc! Đây có phải là nơi mà họ nói đến hay không?” Khi người đàn ông kia đang kiểm tra biển báo chỉ đường, một giọng phụ nữ yếu ớt chợt vọng ra từ trong xe, nghe như thể cô ấy đang ốm nặng vậy.
“Chắc là nó rồi...” Người đàn ông cũng không dám chắc chắn.
“Để em xem thử.”
Nghe cô gái kia định bước ra xem xét, người đàn ông ấy lập tức ngăn cản: “Em xuống xe làm gì? Ngồi yên trong đó đi.”
Cô ta cũng không chịu nghe lời, mà bước ra khỏi chiếc ô tô ngay lập tức. Người phụ nữ này mặc một bộ đồ ngắn màu đen. Từ bộ dáng không hề trang điểm kia, có thể mường tượng cô ta đến đây rất vội vàng. Tuy nhiên, nhan sắc chân thật kia lại khiến tôi có một cảm giác cực kỳ tinh tế.
Đó là một người phụ nữ rất đẹp; nhìn cô ta xong, tôi bèn quan sát người đàn ông kia. Gã mặc một bộ quần áo màu xám, trạc tuổi tôi, cao ráo, đẹp trai, nhưng vẻ mặt trông rất lo lắng.
“Anh để em xem coi, nhóm người đó đã bắt mất đứa nhỏ rồi, em...” Nước mắt trào ra khóe mi trong lúc vừa cất lời, cô ta bật khóc ngay sau đó.
“Không sao đâu, chẳng phải bọn chúng chỉ muốn tiền thôi ư? Đã mang tiền đến rồi, đứa nhỏ sẽ ổn thôi.”
“Nhưng em...”
“Đừng lo lắng! Chẳng phải chúng ta vừa xem video quay đứa nhóc đấy à? Bọn chúng đã hứa là sẽ không tổn thương nó.”
“Ừm...”
Cô gái khẽ tựa vào người đàn ông kia; cả hai nói với nhau vài câu rồi quay vào trong xe, bắt đầu chạy tiếp về hướng xa xa.
Chờ bọn họ khuất bóng hẳn, tôi mới bước ra khỏi chỗ nấp: “Đứa nhỏ? Giao tiền? Đây là một vụ án bắt cóc à?”
Không rõ vì sao, tôi dần cảm thấy vụ việc lần này đã bắt đầu tăng tính phức tạp lên rồi.
“Nơi đến của bọn họ cũng là bệnh viện, vậy thân phận của những người này chính là Nhóm vô tội ư? Buổi livesteam tối nay tình cờ được tổ chức tại bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ, kết quả là lại xảy ra một vụ án bắt cóc tại đó. Giữa hai tình huống này có mối liên hệ nhân quả nào hay không nhỉ?” Đường đi in hằn từng dấu vết xe chạy be bét; phải mất một hồi lâu, đống cỏ dại đổ rạp mới quay lại với hình dáng ban đầu.
“Mặc kệ, vào đó rồi tính sau.” Buổi livestream tối nay đã được định trước là sẽ rất phức tạp, dường như bắt đầu không giống với cuộc săn giết điên cuồng mà tôi từng tưởng tượng trước đó.
Có chiếc ô tô kia mở ra một con đường phía trước, tốc độ của tôi cũng đã nhanh hơn rất nhiều. Cuối cùng, trước 12:00 sáng, tôi đã kịp thời đến bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ.
Nhìn bệnh viện rộng lớn bỏ hoang trước mặt, tôi nhíu mày: “Tại một địa phương to lớn như vầy, dù chẳng có nguy hiểm gì xảy ra, vậy cũng không thể nào khám phá hoàn toàn chỉ trong một đêm cả.”
Tôi cười khổ một tiếng. Trước khi đến đây, ai lại có thể nghĩ đến tại một góc khuất vắng lặng tách biệt khỏi đô thị như thế này, lại tồn tại một vùng quỷ vực đã bị người đời lãng quên.
Nơi đây cũng tương tự như trường trung học Tân Hỗ, bị bỏ hoang, đóng cửa và u ám. Điểm khác biệt giữa hai nơi chính là khu bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ này còn lớn hơn gấp hai lần trường trung học Tân Hỗ.
Những tòa nhà không rõ để làm gì kia vẫn đứng yên trong bóng tối. Nhìn chúng, tôi cứ có một cảm giác kỳ lạ, như thể chúng cũng đang nhìn tôi vậy.
Cánh cửa bệnh viện hoen gỉ được khóa bằng xích sắt; chiếc ô tô mà tôi từng thấy trước đó đang đậu bên ngoài cửa. Nngười đàn ông kia vừa xách theo chiếc vali màu đen bằng một tay, cầm điện thoại trong bàn tay còn lại như thể đang mogn chờ một thông tin nào đó. Mà người phụ nữ kia cũng vậy. Cô ta bước ra khỏi xe, lo lắng tiến đến cạnh người đàn ông.
Sau 1 hoặc 2 phút, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay của người đàn ông sáng lên; dường như gã vừa nhận được một tin nhắn nào đó.
Gã bảo người phụ nữ quay lại trong xe, không được đi lung tung, còn bản thân bắt đầu tiến dần về mấy bức tường của bệnh viện.
“Nếu đó là một vụ bắt cóc, tại sao họ không báo cảnh sát? Mà bọn bắt cóc chọn địa phương giao dịch cũng ác thật, vừa vặn đúng ngay bệnh viện quỷ quái này. Làm sao bọn họ biết về nơi này nhỉ? Hay đó chính là những streamer khác của Tú Tràng?”
Trốn trong bóng tối, tôi không dám ló đầu ra. Nơi đây còn từng làn sóng ngầm đang quanh quẩn, sát khí ẩn hiện khắp nơi, tôi tuyệt đối phải cẩn thận.
“Mình không thể tin tưởng bất cứ một ai, ít nhất là ngay lúc này.” Người đàn ông và cô gái kia tách nhau ra, nên tôi chỉ có thể đi theo một người trong số họ. Suy nghĩ một lúc, tôi lặng lẽ bám theo phía sau người đàn ông, muốn xem gã đi đâu.
Sau khi đi bộ hàng trăm mét, bức tường vốn dĩ bị mớ dây thường xuân bao phủ chẳng chịt bên ngoài bệnh viện dần hiện ra một dạng bề ngoài khá kỳ lạ. Dường như mảng tường ở khu vực này bị ai đó dùng sơn màu đỏ, trông không khác gì màu máu, mà vẽ bậy lên, vô cùng xấu xí, nội dung đầy những lời nguyền rủa. Có lẽ... đây là hành vi của các người nhà bệnh nhân.
Người đàn ông dừng lại ở vị trí này. Gã cầm chặt điện thoại di động, đứng yên, có lẽ là vì đang chờ bọn bắt cóc tiếp tục gửi thông tin mới.
Tôi coi đồng hồ, đã gần 12:00 giờ sáng.
Cúi người lui về phía xa, tôi lấy điện thoại và ghim cài hóa hình hoa mai của Âm Gian Tú Tràng ra: “Hy vọng mình có thể sống sót qua lần livestream này.”
Bật máy quay lên, cắm bộ trục mã hóa vào, tôi dùng tay che khuất màn hình, ngăn không cho ánh sáng trực tiếp từ màn hình điện thoại vào mặt tôi. Nguyên nhân mà tôi làm thế là để tránh cho các khán giả kịp thời nhìn thấy lớp mặt nạ da người hiện tại; tiếp theo, tôi lại đeo chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác vào.
“Đang tải hình ảnh...”
“Đang tải comments...”
“Thông số ổn định. Bắt đầu livestream? Có – Không?”
“Có.”
“Chào mừng Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tham gia vào room livestream; chào mừng Thiết Lĩnh Bưu Gia tham gia vào room livestream; chào mừng đạo trưởng Vạn Nhất tham gia vào room livestream...”
Hình ảnh đã ổn định; bóng dáng của tôi bèn xuất hiện trên màn hình kênh livestream.
Liếc nhìn thử về mật độ khán giả, vừa định giao lưu vài câu với nhóm khán giả trung thành, thì người đàn ông với chiếc vali màu đen kia dường như đã nhận được lệnh mới nên đột nhiên chạy ngược chiều về phía tôi.
Vì không muốn mất dấu gã, tôi đành cất điện thoại di động vào, dùng ghim cài áo để livestream rồi cẩn thận đuổi theo gã.
Sau khi chạy được khoảng 10 mét, gã dừng lại, xé hết mớ dây thường xuân trên bề mặt bức tường đối diện xuống.
Có một chiếc thang gỗ được giấu ở đấy; gã dũng cảm trèo lên chiếc thang gỗ, nhanh chóng leo qua bức tường rồi biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
“Chiếc thang kia đã được chuẩn bị sẵn từ trước, chứng tỏ bọn bắt cóc rất quen thuộc với hoàn cảnh ở đây.” Tôi không có thời gian để dũng cảm trợ giúp người cần giúp, cũng không quan tâm đến sự sống chết của người đàn ông này. Tôi chỉ muốn đi theo gã, gặp gỡ những người khác trong cả khu bệnh viện bỏ hoang hiện tại.
Đang trèo lên chiếc thang gỗ, tôi vừa ngồi vào phần đỉnh của bức tường thì bỗng nghe một tiếng thét chói tai từ phía cổng chính bệnh viện.
“Là người phụ nữ kia! Cô ấy gặp phải tai nạn gì à?” Không chút do dự, tôi nhảy xuống khỏi bức tường, chạy về phía lối cổng chính.
Chiếc thang gỗ nằm cách cổng chính của bệnh viện hơn 100 mét; khi tôi tới nơi, chẳng còn ai ngồi bên trong chiếc ô tô kia nữa.
“Đâu mất rồi?”
Đèn pha đã tắt, xung quanh tối đen như mực. Tôi dùng Phán nhãn để bảo đảm rằng không có ai xung quanh đây, sau đó mới lặng lẽ tiến đến gần chiếc ô tô ấy.
“Người đâu rồi?” Mở cửa xe ra, mọi thứ bên vẫn nằm trong trạng thái được sắp xếp gọn gàng; không hề có biểu hiện giằng co hay giãy dụa.
“Đây là do cô ta chủ động rời đi. Cô ấy đã nhìn thấy cái gì nhỉ? Tại sao lại đột ngột thét to như thế?”
Kiểm tra sơ bộ chiếc xe, tôi chỉ tìm thấy vài món đồ dùng trẻ em và một bằng lái xe.
Sau khi mở ra, có một bức ảnh của người đàn ông bên trong.
“Tên anh ấy là Cố Bắc ư?”
===
ĐA TA CÁC VỊ MINH CHỦ hhuy12 VÀ nguyetquynh93 ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU A....
CHÚC MỌI NGƯỜI TRUNG THU VUI VẺ, ĐOÀN VIÊN, NHIỀU MAY MẮN NHÉ ^^