Đặt giấy phép lái xe trở lại chỗ cũ, tôi lại tìm thấy một số “tờ rơi” tự in trong túi chứa tấm che nắng xe hơi.
“Cố Đồng Đồng à?” Nhìn thoáng qua, tôi mới phát hiện rằng, cái gọi là tờ rơi này chính là một tờ giấy thông báo tìm người thân, trên đó in hình của một bé gái khá đáng yêu.
“Đứa bé không thể nào đi lạc được; mà sau khi phát hiện đứa nhỏ mất tích, phản ứng đầu tiên của một người bình thường chính là đi báo cảnh sát mới đúng. Tại sao phải in tờ rơi rồi tự đi tìm? Chẳng lẽ cô bé này không phải là con ruột của bọn họ à? Hay sự tồn tại của bé gái này không thể bị phơi bày trước công chúng?” Nghi vấn dần dần xuất hiện; tôi lại lục lọi thêm mấy tấm ảnh và các hợp đồng thương mại khác ở ngay hộc chứa đồ bên trái vô lăng xe.
“Xa Trì Lỵ? Cô gái kia là một ngôi sao trong showbiz à?” Tôi rất ít khi xem TV, cũng không hiểu rõ lắm về giới giải trí. Chỉ là, tôi mơ hồ cảm thấy người phụ nữ này rất quen mắt. Bên cạnh đó, họ Xa rất hiếm gặp, thế nên mới có chút ấn tượng.
“Có chút thú vị! Con mình bị mất tích, vậy mà không báo cảnh sát. Và sau khi nhận được cú điện thoại tống tiền kia, đôi trai gái này lại tự lái xe đến vùng hoang dã này để đưa tiền chuộc? Trong chuyện này, chắc chắn còn ẩn giấu một bí mật không thể để người đời biết đến.” Tôi bèn nhớ lại nội dung nhiệm vụ tùy chọn của Âm Gian Tú Tràng. Cứu một người vô tội, thưởng 10 điểm tích lũy; mức thưởng của nhiệm vụ này bằng giá khi giết một streamer. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, phải định nghĩa cụm “người vô tội” như thế nào mới đúng đây? Loại người nào sẽ được xem như người vô tội chứ?
Mỗi người trên thế giới này đều có một vết nhơ nào đó. Nếu nói một cách nghiêm khắc, người vô tội duy nhất trong bệnh viện này hẳn là chỉ có mỗi bé gái kia.
“Con bé tên Cố Đồng Đồng.” Tôi đặt tất cả mọi thứ trong xe trở lại vị trí cũ trước khi rời khỏi chiếc ô tô nhằm tìm kiếm dấu vết xung quanh. Để tìm manh mối, tôi bèn lấy điện thoại di động ra để chiếu sáng khu vực lân cận, cuối cùng đã nhìn thấy dấu chân mà người phụ nữ kia để lại trong lúc rời đi.
Truy theo dấu giày, mọi dấu vết rốt cuộc cũng đã biến mất trong một khu rừng nhỏ.
“Người phụ nữ này không tiến vào bệnh viện ư?” Dấu giày rất lộn xộn, chứng tỏ cô ấy rất hoảng sợ trong lúc chạy đi, cuối cùng mới biến mất trong khu rừng. Cô ta đã trông thấy thứ gì từ bên trong chiếc ô tô?
“Khu vực xung quanh không có vết máu hay thịt vụn, ắt hẳn cô ta vẫn còn sống. Chỉ là, phương hướng chạy trốn của cô ấy lại chính là khu rừng tối tăm kia, và điều này khiến tôi cực kỳ khó hiểu.
“Đáng nhẽ cô ấy nên rời khỏi chiếc ô tô, sau đó chạy về phía bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ mới đúng.” Đa phần, nếu một người bình thường đang ngồi trong xe rồi nhìn thấy một cái gì đó rất khủng khiếp bên ngoài cửa sổ, phản ứng đầu tiên của kẻ đó chính là đề máy, lái xe bỏ chạy.
Hành động khác thường của người phụ nữ kia dường như đang ám chỉ cho tôi rằng, cô ta đã nhìn thấy một cái gì đó rất khủng khiếp và rất có thể là thứ đó xuất hiện ngay bên trong chiếc ô tô này.
Chỉ có như thế mới có thể giải thích được lý do vì sao cô ấy thoát ra khỏi xe và chạy bộ trốn đi.
“Mình nhớ rõ mà, khi người đàn ông kia rời đi, mọi cánh cửa sổ ô tô đều được đóng kín. Đồng thời, trong xe cũng không có người thứ ba tồn tại. Xem ra, vấn đề đã xuất hiện trong khoảng thời gian mà mình rời đi.” Tôi theo dõi người đàn ông kia đi xa hơn 100 mét, tính ra cũng không tới 3 phút.
“Người bình thường hẳn là không có năng lực tiến vào bên trong chiếc ô tô mà không phá hỏng cửa kính. Chẳng lẽ người phụ nữ ấy trông thấy một thứ gì đó bẩn thỉu sao?” Lúc nhẩm đoán điều này, tôi cụng chợt rùng mình. Không phải do tôi nhát gan, mà hoàn cảnh lúc này quá mức quỷ dị, cực kỳ mang tính thử thách đối với lòng can đảm của từng người.
“Mới bắt đầu livestream mà đã gặp quỷ rồi à? Tiết tấu này hơi nhanh ấy nhỉ?” Tôi cố đè nén nỗi bất an trong lòng, nhớ kỹ tên của ba người này rồi quay về bệnh viện theo con đường cũ.
10:00 giờ, để hoàn thành nhiệm vụ livestream thì tôi phải tiến vào bệnh viện ngay, không thể trì hoãn thêm được nữa.
“Thấy rừng thì đừng vào, ngay cả đạo lý thế này mà cô ta cũng không hiểu sao? Phỏng chừng, cô ấy đã lành ít dữ nhiều rồi.” Trở lại chỗ bậc thang gỗ, tôi trèo qua hàng rào, chính thức bước vào bên trong bệnh viện.
“Giết chết một streamer sẽ được thưởng 10 điểm; nếu không muốn bại lộ, tốt nhất là mình nên tự tạo ra một thân phận mới.” Nghĩ đến đây, tôi không thể không cười khổ một tiếng: “Hơn nửa đêm mà dám chạy đến nơi quỷ quái thế này, thì làm sao dễ dàng tạo ra một thân phận mới cơ chứ? Ai mà tin đây? Thôi kệ đi, tới đâu tính tới đó.”
Để duy trì độ nóng trong phòng livestream, tôi cũng không tháo ghim cài áo xuống, chỉ cố định nó ở một nơi không dễ thấy để khi cần thì có thể tiện tay tháo ra.
Bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ rất lớn, tổng cộng có 3 tòa nhà chính. Tuy nhiên, mỗi tòa nhà đều có hành lang nối liền nhau. Dù không đi thẳng ra cửa chính, tôi cũng có thể di chuyển qua lại giữa 3 tòa nhà và không chỉ có một tuyến đường duy nhất.
Đối với một kẻ có sức mạnh nằm ở thế yếu như tôi, đây hẳn là một tin tức tốt.
Cơ mà, nếu cẩn thận ngẫm lại thì như vậy mới đúng. Nếu địa hình không phức tạp, trò săn giết này cũng đâu còn “thú vị” gì.
Bên trong và bên ngoài vách tường bệnh viện rõ ràng chính là 2 thế giới khác nhau. Bên ngoài, tuy cỏ dại mọc um tùm nhưng ít nhất vẫn còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng và bầy dơi ăn đêm. Trái lại, bên trong bệnh viện lại yên tĩnh đến mức đáng sợ, tựa như ngay cả bọn sâu bọ cũng không dám mon men bò vào bên trong nơi này.
Mặt đường bê tông trải qua hơn 10 năm bị nắng gió bào mòn, nay đã sớm vỡ vụn. Trong những khe hở có cỏ dại ương ngạnh mọc đầy. Thỉnh thoảng, trên đường đi còn có một số cọng cỏ nằm rải rác. Không những thế, còn có một số bảng ghi chú, túi khí, túi dung dịch... và một số thứ khó phân hủy bị vứt len lỏi với đám thực vật.
“Bệnh viện này có tử khí nặng nề quá, ngay cả hô hấp thôi mà cũng cảm thấy vô cùng áp lực.” Tôi là một kẻ thuộc giới Quỷ tu, nếu đứng giữa nơi sát huyệt có nhiều Âm khí thì không bao giờ cảm thấy khó chịu cả. Ấy thế mà, khi đứng bên trong bệnh viện này, tôi lại cảm thấy khó chịu cả người, cứ như một con cá bị nhúng vào nồi nước nóng để sưởi ấm vậy.
“Có lẽ do nơi này có lượng tử khí quá mức nồng đậm.”
Mặc dù bệnh viện luôn tuyên dương khẩu hiệu “cứu lấy mạng người, chăm sóc bệnh nhân”, nhưng đây cũng là nơi mà đa phần bị cả xã hội ghét bỏ. Từ thế hệ trước, mấy ông già bà cả luôn có thói quen rửa tay nhiều lần sau khi từ bệnh viện trở về. Có một số nơi còn có phong tục kiểu, sau khi bệnh nặng phải nằm viện rồi khỏi bệnh mà về đến nhà, tiếp đó là phải tắm rửa 2 lần, uống thêm một chén rượu trắng được cúng trên bàn thờ, từ đó mới êm chuyện.
Các bệnh viện đa khoa đã như vậy, huống chi là kiểu bệnh viện ung bướu - một nơi có hệ số tử vong cực kỳ cao.
“Lúc trước, tại sao phải di dời bệnh viện này ấy nhủ? Lý do là gì đây?” Tôi cố xâu chuỗi lại lời nhắc nhở mà gã giám khảo phỏng vấn của Tú Tràng đã từng gợi ý: “Tại sao tất cả mọi thứ trong bệnh viện đều có màu trắng?”
“Màu trắng trong câu này có nghĩa là màu sắc, hay đang ám chỉ một người hoặc một vậy nào đó?” Tôi lắc đầu, nghĩ mãi mà không suy luận ra đáp án được. Cuối cùng, tôi đành vận dụng Phán nhãn để mò mẫm trong bóng tối, chầm chậm tiến về phía trước.
Trong bóng tối suốt một thời gian dài, tầm nhìn của con người sẽ trở nên rất rõ ràng, thông thường là có khả năng nắm bắt được những điểm biến hóa giữa cường độ ánh sáng.
“Cố Bắc chỉ là một người bình thường. Nếu gã tiến vào bên trong bệnh viện mà không dùng điện thoại di động để chiếu sáng, vậy chắc chắn sẽ phải di chuyển cực kỳ chậm chạp. Nhưng bây giờ, tại sao mình lại không nhìn thấy bất kỳ nguồn sáng nào? Tên kia đã chạy đi đâu rồi?”
Tôi chậm rãi tiếp cận tòa nhà bệnh viện. Phải khó lắm mới có thể tìm được dấu giày của Cố Bắc trong hoàn cảnh này, trong khi tôi lại không có đủ thời gian để kiểm tra từng tòa nhà một. Bệnh viện này thật sự là quá lớn, đi một vòng bên ngoài cũng phải mất tầm nửa tiếng hơn.
“Địa hình quá phức tạp. Nếu đã có thể hẹn giao dịch ở loại địa phương này, bọn bắt cóc kia cũng không phải dạng tầm thường.” Nếu đã lạc mất Cố Bắc, cơ bản là tôi cũng mất luôn manh mối về đường dây bắt cóc kia. Bất quá, khi đã biết trước trong bệnh viện này có thêm vài người như thế, tôi cũng có thể đề phòng từ ban đầu.
“Cố Bắc hẳn không phải là streamer của Tú Tràng đâu...”
Tôi đi tới cuối con đường bê tông, tiến đến tòa nhà khám chữa bệnh gần nhất. Kính cửa chính đã vỡ vụn, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, giống như đã từng bị chiến tranh tàn phá qua.
Trên mặt đất nằm rải rác những mảnh thủy tinh; chẳng có ai ở đây để quét dọn cả, khiến lá cây và bùn đất trải đầy.
“Ngoài cửa không có dấu giày; phỏng chừng Cố Bắc không tiến vào tòa nhà này.” Nhìn vào bên trong, không gian nơi này tối đen như mực, quá mức lạnh lẽo và nặng nề.
“Quỷ quái không đáng sợ, mình chỉ sợ những tay streamer khác đang mai phục sẵn, bố trí bẫy rập mà chờ con mồi bước vào thôi.” Tôi chỉ mới bước vào bệnh viện lúc gần 12:00 khuya; trong số tất cả những streamer, chắc chắn tôi là kẻ đến muộn nhất.
“Gã giám khảo phỏng vấn của Tú Tràng từng nhắc nhở mình về một thông tin cực kỳ quan trọng, mà thông tin đó hẳn là có liên quan đến bệnh viện. Mình buộc lòng phải hiểu rõ nó trong một thời gian ngắn. Chỉ cần nắm giữ điểm mấu chốt trong đó, tối nay mình mới có thể chuyển bại thành thắng.” Vì lời gợi ý có liên quan đến bệnh viện, để tìm hiểu ý nghĩa của câu nói đó, vậy chỉ có thể tiến sâu vào bên trong bệnh viện mà thôi.
Từ cổng chính bị hỏng mà tiến vào tòa nhà khám chữa bệnh, các bức tường bên trong bệnh viện, trần nhà và thậm chí là cả gạch lát sàn đều có màu trắng.
“Vách tường và trần nhà thối rữa đều được phết một lớp sơn trắng; trên mặt đất trải gạch men trắng; tất cả những thứ này đúng là giống hệt với những gì mà gã giám khảo phỏng vấn từng nói.” Tôi đưa tay sờ nhẹ mặt vách tường; lớp sơn được chia thành nhiều lớp: một số đã bị nứt ra, một vài nơi cộm lên lớp da khô... Nhưng điều khiến tôi tò mò chính là, các bức tường bên trong lớp sơn phết cũng có màu trắng, tựa như bị mảng sơn phết bên ngoài thấm vào vậy.
“Sơn nhiều lớp thế này là để che giấu đi một thứ gì đó ư?” Tôi không thể nào cạo ra từng lớp da tường để xem xét được, đành phải lắc đầu rồi lau sạch đi lớp sơn bong tróc đang dính trên tay mình, tiếp tục đi sâu vào trong tòa nhà.
“Tổng cộng có bao nhiêu streamer của Tú Tràng xuất hiện tại đây nhỉ? Liệu mình có xui xẻo đến mức sẽ phải giáp mặt từ rất sớm hay không? Phải tranh thủ thời gian tìm ra manh mối mới được. Cứ sợ đầu sợ đuôi thế này, sẽ chỉ khiến xác suất sống sót của mình bị giảm đi mà thô.”
Chưa đi được mấy bước, tôi chợt nghe thấy một loại âm thanh rất kỳ lạ. Ùng ục... Ùng ục... Tựa như tiếng bọt nước đang trào lên từ đáy nước vậy.
“Mình đã nghe được dạng âm thanh này qua cuộc điện thoại trước khi livestream bắt đầu. Chẳng lẽ đây cũng là lời nhắc nhở của của gã giám khảo phỏng vấn ư?”
============
ĐA TẠ CÁC VỊ MINH CHỦ:
- xuandung98
- hhuy12
- minhtuaans174
- hung199x
CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT TUẦN THẬT NHIỀU NĂNG LƯỢNG NHAAAAAA =)))
BY THE WAY, MẤY ĐỘC GIẢ CÓ AI CHƠI GENSHIN IMPACT HƠM =))))