TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 595: Không ai phát giác

“Chạy trốn?” Vương Sư nhận ra giọng điệu của tôi có chút không ổn: “Anh bị người ta đuổi giết à? Tại sao tôi phải đợi đến 7:50 sáng mới rời đi?”

Cũng không phải con cáo già này đang quan tâm tôi, mà chỉ là muốn hỏi rõ ràng, miễn cho bản thân bị liên lụy.

“Cứ thành thật ở trong phòng đi. Ngày mai 8:00 giờ sáng sẽ có người đến đưa cơm. Tốt nhất là anh không nên để bọn họ nhìn thấy.” Phất nhẹ tay áo, tôi không nói nhảm quá nhiều với Vương Sư, chỉ cất chiếc điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng vào túi rồi đi đến cạnh cửa sổ.

“Không được! Cậu nói chuyện rõ ràng ngay cho tôi. Tại sao tôi lại phải ở đây? Tối nay, cậu định đi đâu?” Vương Sư đã dung hợp với bùa chú của đạo trưởng Từ Diễn. Hiện tại, gã là một loại tồn tại đặc thù, không phải người nhưng cũng không là quỷ. Nhưng với chính loại đặc thù này đạ khiến gã ta cảm giác bản thân cực kỳ mất an toàn.

“Đừng hỏi nhiều như vậy. Anh chỉ cần làm theo lời tôi là được rồi. Nhất định không được rời khỏi căn phòng này, và tốt nhất là giả bộ ngủ say trên giường.” Vương Sư còn muốn nói gì đó, tôi lập tức phất tay cắt ngang: “Nhớ kỹ, là tôi dẫn anh ra khỏi Âm Dương Gian. Nếu anh còn muốn tái tạo lại thân thể, sống sót như một người bình thường, vậy phải làm theo lời tôi nói.”

Vương Sư là một người thông minh, nên khi nói chuyện với một người thông minh sẽ cực kỳ nhanh gọn lẹ.

Gã không truy hỏi nữa, cũng hiểu rõ ý ta, thế là vội nằm lên giường, đắp chăn, bắt chước y hệt tư thế thông thường của tôi lúc ngủ.

“Hẳn là có thể lừa gạt được bọn họ.” Vương Sư thể hiện còn tốt hơn những gì mà tôi từng tưởng tượng. Gật nhẹ đầu, tôi xoay người, kéo ra một góc rèm cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Nơi này là tầng 16; đứng ở chỗ này, thậm chí tôi cũng không thấy rõ người đi đường bên dưới.

“Trèo xuống tầng 15 khá là nguy hiểm nhỉ?”

Gió đêm cuối thu mang theo chút mát mẻ, tôi lau đi lớp mồ hôi trong lòng bàn tay, giữ cho lòng bàn tay của mình khô ráo.

Vận chuyển tâm pháp Diệu Chân, tôi rót chân khí vào huyệt Ế Phong, lắng nghe động tĩnh dưới tầng 15.

Tiếng của TV, âm thanh của vòi sen, tiếng quạt điều hòa không khí, và tiếng bước chân ...

“Một nam một nữ kia đều ở đây.” Bây giờ nếu đi xuống, rất có thể tôi sẽ bị bại lộ. Nhưng nếu đợi đến khi hai người dưới lầu ngủ hẳn, phỏng chừng tối nay tôi cũng trễ giờ livestream luôn rồi.

“Vừa mới học thôi miên, có lẽ sẽ tận dụng được. Nếu mình thôi miên mà không linh nghiệm, vậy chỉ có thể đánh ngất xỉu bọn họ rồi giấu đi mà thôi.” Đứng sau rèm cửa sổ, khi đã đảm bảo Vương Sư không thể nhìn thấy mình, tôi bèn lấy chiếc mặt nạ da người ra, đeo vào; khuôn mặt này chính là lá bài tẩy của tôi - tôi sẽ không để bất cứ một ai biết được.

Tất cả đã sẵn sàng; tôi nắm lấy gờ cửa sổ bằng cả hai tay, sau đó nhón một chân ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Vương Sư quay đầu lại, nhìn thoáng qua. Gã mở to hai mắt, chẳng rõ tôi đang làm gì.

“Mình phải hành động thật nhanh. Càng ở lâu, càng dễ bại lộ.” Tôi không do dự nữa, sau khi nhớ kỹ vị trí máy lạnh nằm bên ngoài tầng 15 thì bước luôn cái chân còn lại.

Lúc này, hơn phân nửa cơ thể của tôi đã rơi vào trạng thái lơ lửng; cố dùng hai tay để cố định cơ thể, tôi chậm rãi điều chỉnh lại tư thế người mình.

Hít sâu một hơi, tôi đột nhiên buông tay, nhảy xuống.

“Đùng!” Hai chân đạp xuống mặt phẳng, thân thể tôi nghiêng về phía trước, dán sát vào vách tường, không thực hiện bất cứ một động tác dư thừa nào.

“Thành công rồi.” Trong vòng chưa đầy 3 giây, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Có thể là vì nghe thấy tiếng động, trong phòng có người tiến về phía cửa sổ.

Đứng im trên máy điều hòa bên ngoài, tôi nhìn vào bên trong. Rèm cửa đã kéo kín lại, nhưng cửa sổ không hề khóa.

“Chuyện chi rứa?” Kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông, giọng nói sặc mùi hương vị địa phương. Chờ gã đi đến cửa sổ, tôi đột ngột đẩy mở cửa sổ ra. Trong nháy mắt khi gã ấy kéo rèm cửa sổ ra, tôi nhào thẳng vào trong phòng.

“A đù, ăn trộm....” Gã hoảng sợ, muốn lui về phía sau, nhưng khó mà tránh kịp.

Tôi thẳng thừng túm gã lại, dùng tay bịt miệng gã ta: “Câm miệng.”

Trong phòng tắm còn có một người phụ nữ đang tắm rửa. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô kêu to một tiếng: “Hàm Hóa, sao thế?”

Tôi bóp cổ gã bằng một tay, khiến gã bị ngạt thở nên khó có thể nói chuyện thành lời, tròng mắt dày đặc vẻ hoảng sợ.

Kẻ này có hình thể gầy gò, hoàn toàn bất lực trước tác động vật lý đến từ tôi.

“Hộp tác xíu đi.” Tôi lấy đi điện thoại di động của gã, kéo rèm cửa lại rồi trói gô kẻ này. Cuối cùng, tôi vừa bịt miệng gã, vừa kéo gã đến giường.

Như một người tài cao gan lớn, dù trong phòng vẫn còn một người khác, nhưng tôi không hề rối loạn. Kế đó, tôi bèn lấy chiếc đồng hồ vận rủi ra, nhớ lại phương pháp thôi miên mà Sở Môn từng dạy.

Các bậc thầy thôi miên có rất nhiều cách thôi miên, một trong số đó là kiểu thôi miên chuyên dành cho những kẻ mắc chứng điên cuồng. Phương pháp này đã gợi lên một cảm hứng cực kỳ sâu sắc trong tôi.

Bảo gã nhắm mắt lại xong, bởi vì sợ hãi nên cả cơ thể của gã vẫn đang run rẩy liên tục. Tôi vận chuyển chân khí, hội tụ ở đầu ngón tay rồi ấn vào vài huyệt quan trọng trên thân thể của kẻ này. Sau đó, thân thể đang căng thẳng của gã dần ổn định hơn. Chờ đến khi gã không còn run rẩy vì sợ hãi nữa, tôi mới cho phép gã mở mắt ra.

“Tôi không muốn tổn thương anh. Chỉ cần anh ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, tôi cam đoan anh và vợ anh sẽ cực kỳ an toàn.” Người đàn ông kia rất thức thời, vội vàng gật đầu. Tôi bảo gã nằm lên giường, bày ra tư thế ngủ bình thường cho gã, sau đó mới lấy chiếc đồng hồ vận rủi ra.

Vừa trông thấy chiếc đồng hồ quả quýt này, gã ta đã bị hấp dẫn ngay lập tức. Vỏ đồng hồ bằng bạch kim, mặt kiếng bằng đá sappire, bên trong là kim đồng hồ trông nổi bật như một ngọn lửa tuyệt mỹ.

“Nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ, trả lời một vài câu hỏi của tôi.” Tôi lắc nhẹ chiếc đồng hồ quả quyét, hỏi vài vấn đề không mấy quan trọng. Không cần suy nghĩ quá nhiều, đợi đến khi đôi mắt của người đàn ông kia bắt đầu lắc lư theo chiếc đồng hồ trong vô thức, tôi mới bắt đầu tiến hành thôi miên: “Thư giãn đi! Theo mỗi nhịp thở, tiếp tục thư giãn. Khi tôi nhẹ nhàng lay động phần đầu của anh, phần cổ của anh sẽ trở nên mềm mại hơn. Anh đang cảm nhận được một cảm giác thư giãn đang chạy dọc toàn thân...”

Ý niệm mạnh mẽ của tôi dung nhập vào lời nói, tạo ra một dạng hiệu quả không tưởng. Thanh âm của tôi chậm rãi ảnh hưởng đến ý nghĩ của người đàn ông kia, dao động ý chí của gã. Nói cách khác, ý chí của gã hoàn toàn không thể ngăn cản ý chí xâm lấn của tôi, cuối cùng là nhanh chóng bại trận.

Mí mắt của gã dính vào nhau, chỉ còn mỗi con ngươi vẫn đang di chuyển theo chiều chuyển động của chiếc đồng hồ quả quýt. Chuyện khiến tôi chú ý chính là, dường như chiếc đồng hồ quả quýt đầy vận rủi này đã xảy ra một loại biến hóa đặc thù nào đó vào ngay thời điểm hiện tại. Cây kim nằm ở mặt trong của chiếc đồng hồ trông giống như một ngọn lửa màu lam, bập bùng theo một tiết tấu quỷ dị nào đó. Mọi thứ cứ như một con quỷ tà ác đang tiến hành một loại nghi thức không tên.

Hai tay của gã ấy cứng đờ, suy nghĩ dần đình trệ.

Tôi lặp lại những câu hỏi ban đầu của tôi, và người đàn ông trước mặt đã lãng quên rất nhiều, ngay cả đếm số Ả Rập cơ bản thôi mà gã ta cũng bắt đầu đếm nhầm.

“Cơ bản là đã thành công.” Muốn thôi miên một người ở trạng thái hoảng sợ, độ khó sẽ rất lớn, nhưng tôi vừa thực hiện là đã thành công ngay lần đầu tiên. Vốn dĩ, có rất nhiều yếu tố đan xen cùng nhau, có thể là bởi vì ý chí bản thân tôi quá mạnh, hoặc cũng có thể là nhờ vào chiếc đồng hồ quả quýt này. Đương nhiên, cũng có thể là do Sở Môn giảng dạy quá chuyên nghiệp.

Tôi thử nhéo người đàn ông này một cái, gã không có bất kỳ một phản ứng gì. Mãi đến lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm giác đau đớn mất đi, đây có tính là đạt tới level bậc thầy thôi miên chưa nhỉ?”

Nhớ tới bộ dáng rắm thối của Sở Môn khi tự xưng là bậc thầy thôi miên, tôi lắc đầu cười khẽ rồi đắp chăn cho gã đàn ông này, sau đó ra một mệnh lệnh cuối cùng: “Đêm nay, anh không nhìn thấy bất luận một kẻ nào. Anh rất mệt mỏi, rất buồn ngủ...”

Người đàn ông đã ngủ say, còn tôi ngồi cạnh giường. Lúc này, tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng lại; người phụ nữ kia bước ra chỉ với một mảnh khăn quấn quanh người.

Đột nhiên nhìn thấy trong phòng lại có thêm một người lạ, cô ta suýt thét to thành tiếng.

“Anh là ai? Tại sao lại đột nhập vào đây”

Tôi ra dấu im lặng với cô ta, sau đó nói khẽ: “Chồng của cô vừa gọi dịch vụ đặc biệt, là suất massage Thái...”

Tiếp theo, tôi lại lịch sự bảo cô ấy nằm cạnh chồng mình, lấy đồng hồ quả quýt ra, lặp lại quá trình ban nãy.

“Cô chưa từng gặp bất cứ một ai. Ngủ đi, cô đang rất me76t5 mỏi....”

Đóng cửa sổ, cài chặt bức màn, tôi phục hồi mọi thứ về như cũ. Vì không để lại kẽ hở, tôi còn cởi luôn mảnh khăn tắm của người phụ nữ này ra, ném vào trong nhà tắm. Dù gì đi nữa, đâu có ai quấn khăn tắm mà đi ngủ đâu.

Đắp chăn cho cả hai xong, tôi dời mắt khỏi làn da trắng như tuyết của cô ta: “Chẳng trách sao Sở Môn cũng bảo là không được tùy tiện giảng dạy thuật thôi miên ra bên ngoài. Nếu lạm dụng thứ này, e là xã hội sẽ rơi vào cảnh rối loạn mất.”

Tôi cũng không rõ, bị tôi thôi miên như vầy thì hai vợ chồng bọn họ có bị di chứng gì hay không. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc cân nhắc quá nhiều. Sau khi lau sạch dấu vân tay, dấu giày, tôi nhanh chóng rời khỏi đây. Dựa theo kế hoạch trước đó, tôi né hết mọi góc quay của camera rồi lần mò xuống sảnh yến tiệc ở tầng 7, lách người tiến vào nhà vệ sinh, cuối cùng là chui vào bên trong đường ống thông gió.

Nhằm tránh việc đè lõm đường ống, tôi bò cực kỳ chậm, cũng may là trên đường đi cũng không gặp phải bất cứ trở ngại gì. Trong lúc di chuyển, tôi còn gặp một vài vết máu khô.

“Rõ ràng, Lộc Hưng đã từng đào tẩu từ con đường này.” Dùng hai tay chống vào vách tường, nếu đã xác định con đường này an toàn, dĩ nhiên là tôi sẽ tăng nhanh tốc độ. Đi qua vào góc quanh chuyển hướng xong, bò thêm khoảng 10 phút, cuối cùng tôi gặp một tấm sắt ngăn chặn lối thoát ra của đường ống.

=====

CHÂN THẢNH CẢM ƠN CÁC MINH CHỦ:

- gummy

- Hotuthunga

- hhuy12

ĐÃ ỦNG HỘ NHÉ.... KHÔNG CẦU VÀO BẢNG TOP NGỌC PHIẾU... CHỈ CẦU LÂU LÂU ĐƯỢC NHẬN NHỮNG NGỌC PHIẾU QUÝ GIÁ NHƯ THẾ NÀY THÔI ^^