Hơi thở của Ngụy Kiệm Minh hỗn loạn hẳn. Trong mắt gã, tôi cùng lắm chỉ là kẻ phàm tục; gã có thể đối thoại bình đẳng với tôi đã là ân huệ lớn.
“Tao bảo mày đứng lại!”
Ánh sáng vàng lượn lờ trên bùa chú; nếu chỉ nhìn từ khí tức phát ra, đây hẳn là một lá bùa tiểu thừa đỉnh cấp.
“Muốn động thủ sao?” Tôi vẫn không dừng bước, còn hơi hơi mong chờ.
Quỷ thuật của tôi đã đột phá đến tầng thứ tư, cho dù đặt vào Tam Âm tông cũng thuộc hàng cao thủ ít ỏi. Do đó, chẳng biết khi so với đám tinh anh của chính đạo này thì như thế nào?
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Từ rất lâu về trước, khi tôi và anh Lưu mù cùng đàm luận Diệu Chân đạo đã từng đề cập tới phái Kim Sơn.
Tu sĩ phái này rất chú trọng việc nhập thế tu hành, bao gồm cả việc tu tập địa mạch phong thủy lẫn công phu nội gia. Đệ tử tương đối nổi danh chính là Hoàng Sào - lãnh tụ nghĩa quân cuối thời Đường. Ông từng lợi dụng phong thủy kham dư tìm ra các ngôi mộ lớn ở Thiểm Tây, lấy của cải sung quân, hình thành nên một phe gọi là Tá Lĩnh Lực Sĩ.
Đạo sĩ phái Kim Sơn tu tập cả nội lẫn ngoại, có thể ngộ đạo cầu phúc, cũng có thể ra trận giết địch, đệ tử dũng mãnh, chiến lực bất phàm.
Trên đây chính là nội dung mà anh Lưu mù từng nói cho tôi biết. Suy nghĩ một chút, tôi thầm chắc mẫm trong lòng, thế là yên lặng thu liễm chân khí Tiên thiên trước khi vận chuyển Âm khí trong Âm mạch.
Phía sau, Ngụy Kiệm Minh thầm niệm chú quyết. So với Diệu Chân Đạo, phái Kim Sơn thiên về đấu pháp hơn. Tất cả chú văn đều là niệm thầm, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Thấy Ngụy Kiệm Minh muốn ra tay, nhưng những kẻ khác đều không định ngăn cản.
Ngụy Ôn Minh không ngăn cản bởi vì gã cũng cảm thấy rằng, thái độ kiêu ngạo của tôi cần được chỉnh đốn một chút. Lục Trần và Trần Cửu Ca thì thuộc loại chẳng để tâm việc gì, không ai biết suy nghĩ thực sự trong lòng bọn chúng.
Chính đạo nhìn như đã liên hợp, trên thực tế đều mang ý xấu; hàng yêu trừ ma chỉ là thứ yếu, Công đức mới là quan trọng nhất.
“Phóng!”
Tôi đi được bảy bước, phía sau truyền đến tiếng hét của Ngụy Kiệm Minh. Ngay sau đó, trong hành lang trang trí xa hoa đột nhiên nổi lên tiếng gió, một tia sáng vàng bay thẳng về phía sau trái tim tôi.
“Đã sớm muốn thử năng lực của bọn mày rồi.”
Hai tay tôi bấm quyết, để ngang ngực: “Âm dương có lệnh!”
Tầng thứ ba và tầng thứ tư của Âm Dương Quỷ Thuật là một lưu vực; đột phá đến tầng thứ tư, tôi đã có bước tiến bộ vượt bậc khi vận dụng Âm khí và quỷ vật. Hiện tại, dù là Lãnh Thanh Huyền cũng không phải đối thủ của tôi. Nếu chỉ dựa vào quỷ thuật, tôi đã có thể dễ dàng trấn áp gã.
Đột phá đến tầng thứ tư của Âm Dương Quỷ Thuật, tôi đạt tới cảnh giới Ngũ phương Lệnh quỷ. Đây là lần đầu tiên tôi đấu pháp với người khác.
“Âm khí trong cơ thể chỉ khôi phục năm phần, nhưng để đối phó với đám hậu bối của tông môn thì hẳn là đủ rồi.”
Hai tay tôi múa may, chỉ quyết biến hóa; ánh sáng trong hành lang trở nên vặn vẹo hẳn, mà Âm khí lại liên tục tuôn ra từ các ngóc ngách của tòa nhà, hội tụ bên người tôi.
Ánh đèn dường như ảm đạm đi một chút. Khi lá bùa màu vàng kia tới gần thân thể tôi, tốc độ của nó càng lúc càng chậm vì bị Âm khí bao phủ lấy hoàn toàn. Đợi đến khi nó bay đến trước mặt, tôi mới chậm rãi xoay người, trực tiếp vươn tay trái chộp lấy lá bùa vàng vào trong lòng bàn tay.
Hành động của tôi vốn là vô tâm, kết quả lá bùa chạm vào chữ “Tử” do quân cờ màu đen lưu lại trong lòng bàn tay trái, thế mà xuất hiện biến hóa kinh người. Chữ “Tử” đen kịt như động sâu không đáy, âm độc như ẩn như hiện tràn ra từ giữa nó, nhào tới ăn mòn lá bùa vàng của Ngụy Kiệm Minh.
Đạo phù do thiên sư lấy máu đầu tim khống chế; bùa chú bị ô nhiễm, kẻ thi thuật cũng sẽ bị thương tổn.
Diễn biến thế này rơi vào trong mắt người khác, thế là biến thành cảnh tượng tôi xoay người, tiện tay bắt lấy lá bùa tiểu thừa của Ngụy Kiệm Minh. Chỉ hơi dùng sức một chút, hào quang màu vàng rực rỡ của lá bùa cứ thế bị ô nhiễm, mất đi tất cả pháp lực, rách nát tả tơi. Trong khi tôi còn chưa rụng một cọng tóc nào, thì kẻ thao túng bùa chú là Ngụy Kiệm Minh đã run rẩy, lảo đảo lui về sau vài bước.
“Đánh lén sau lưng? Đây là kiểu chiến đấu mà đám ‘danh môn chính phái’ chúng mày am hiểu à?” Tôi buông bàn tay ra, lá bùa vỡ vụn rơi lả tả, khác hoàn toàn bộ dạng hào quang vàng tỏa tứ phía như vừa nãy.
“Sao hắn có thể làm được?”
“Tay không giải bùa?”
“Sư đệ! Cậu không sao chứ?”
Đám tu sĩ chính đạo mỗi người một vẻ mặt. Trần Cửu Ca luôn luôn lạnh nhạt cũng phải chú ý đến tôi qua tình huống vừa rồi. Gã nhìn chằm chằm vào tay của tôi, nhưng mất một thời gian khá lâu mà vẫn không thể phát hiện ra bất cứ dấu vết gì.
“Chúng mày còn muốn cản tao à?”. Đứng giữa hành lang, đối mặt với bốn tu sĩ chính đạo, khí thế của tôi cũng không kém bọn chúng.
Đèn trên tường hai bên lúc sáng lúc tối, Âm khí vẫn còn đang hội tụ. Hiện giờ sắc trời chưa sáng, Âm khí nồng đậm, là thời điểm mà Quỷ thuật của tôi mạnh nhất. Tuy Âm khí trong cơ thể còn chưa hồ phục hoàn toàn, nhưng tôi vẫn có lòng tin vào chính mình.
Cho dù không thể lấy một địch bốn, chí ít vẫn đủ để thăm dò được một phần thực lực của đám tu sĩ chính đạo.
“Mày bớt đứng đó kiêu ngạo đi, cũng chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi!”
Sắc mặt Ngụy Kiệm Minh tái nhợt; gã đến giờ còn chưa hiểu nổi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì; vì sao bùa chú của gã lại bị người ta dùng tay không vặn nát? Chẳng lẽ tên trước mắt này không phải là người, mà là một tên tu luyện Âm quỷ thành công sao?
Gã giãy dụa đứng vững, cực kỳ xấu hổ và phẫn nộ với biểu hiện vừa rồi của mình.
Tôi nhìn gã chằm chằm, Âm khí từ thập bát âm khiếu trào ra, quấn quanh cơ thể: “Thẹn quá hóa giận ư? Có phải mày cũng tự cảm thấy mình rất mất mặt không? Bị một kẻ phàm tục mà trước giờ mày chưa từng nhìn thẳng tiện tay đánh lui, chuyện này khiến thể diện phái Kim Sơn phải vứt ở đâu đây?”
Luận về Đạo kinh và cảm ngộ thiên địa, mười người như tôi cũng không bằng được kẻ tu đạo từ nhỏ như Ngụy Kiệm Minh; nhưng nếu luận đánh võ mồm, tôi chưa từng thua ai bao giờ.
“Mày chán sống rồi!”
Ngụy Kiệm Minh bị tôi nói tức đến hộc máu, mất hết phong phạm của người tu đạo. Gã móc một hộp ngọc màu vàng từ trong ngực ra, chuẩn bị mở nó.
Trong hộp kia không biết đặt thứ gì, vừa lấy ra đã bức tán âm khí chung quanh.
“Sư đệ!”
Vào thời khắc mấu chốt, Ngụy Ôn Minh ra tay đè nắp hộp, không để Ngụy Kiệm Minh mở ra.
Phát hiện Ngụy Kiệm Minh thu hộp vào trong ngực, tôi còn thấy hơi thất vọng. Đó hẳn là pháp bảo hộ thân mà phái Kim Sơn giao cho Ngụy Kiệm Minh, là một trong những lá bài tẩy của bọn chúng trong lần săn giết Quỷ mẫu này.
Những thứ như vậy thường cực kỳ quý giá, dùng một lần là mất đi một lần.
Tôi thầm than đáng tiếc, nhưng cũng không quá để ý.
“Sư huynh, thằng nhãi này có thể sỉ nhục đệ, nhưng không thể nhục mạ phái Kim Sơn.” Ngụy Kiệm Minh sống từ nhỏ đến lớn trong phái Kim Sơn, vô cùng trung thành với tông môn của mình.
“Cậu lui ra sau, giao cho tôi.” Đạo hạnh của Ngụy Ôn Minh cao thâm hơn Ngụy Kiệm Minh rất nhiều. Gã tiến về phía tôi, khí thế phi phàm: “Cao Kiện, chúng tôi sợ anh khó xử, đề phòng anh bị kẹp giữa chính tà sẽ làm ra chuyện ngu ngốc, cho nên mới mời anh lưu lại qua đêm. Nhưng anh chẳng những không nghe lời khuyên bảo, còn nói năng lỗ mãng. Hôm nay, tôi muốn thay chư vị đồng đạo cho anh một bài học nho nhỏ, để anh hiểu thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Vừa rồi là chính đạo nào đánh lén sau lưng tao? Dám làm không dám nhận, kể như hôm nay tao đã nhìn thấu được mặt mũi của đám ngụy quân tử chúng mày.”
Lời này của tôi gom tất cả các tông môn vào cùng, mắng toàn bộ một lần. Lục Trần và Trần Cửu Ca đứng bên cạnh xem kịch cũng khẽ giật khóe miệng, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Miệng lưỡi sắc bén, vậy xem năng lực thực sự của bọn ta đi!”
Ngụy Ôn Minh biết cãi không lại tôi, hơn nữa bọn chúng quả thật đuối lý, cho nên dứt khoát ngậm miệng không nói. Gã thầm tụng chú ngữ, phất tay phóng ra bốn tấm bùa vàng tạo thành hình chữ ‘khẩu’ (口) dán ở bốn phía hành lang.
“Bùa chú thành bộ?” Thấy Ngụy Ôn Minh ra tay trông vô cùng lợi hại, tôi biết gã đã vì bảo vệ sự tôn nghiêm của tông môn mà ra cực kỳ tàn nhẫn trong lượt đấu pháp này.
“Bùa chú thành bộ sẽ mạnh dần tùy theo số lượng bùa trong cả bộ bùa chú ấy, mà uy lực đó cũng tăng theo cấp số nhân.”
4 tấm bùa vàng chỉ là bắt đầu, Ngụy Ôn Minh còn đang niệm chú, lại phóng thêm 8 lá bùa vàng nhập vào trong phù trận vừa rồi, hình thành một ấn vàng kim cấu thành từ bùa chú.
“Nhãi ranh Cao Kiện, cậu tu quỷ luyện hồn, đã bước vào tà đạo. Tôi hy vọng một ấn vàng kim của tôi có thể đánh cậu thức tỉnh.” Ngụy Ôn Minh hợp chưởng ép xuống, trong ngoài tổng cộng 12 lá bùa tạo thành ấn vàng kim, đập về phía tôi.
“Đám tu sĩ chính đạo chúng mày thích nhất chính là rao giảng đạo lý to tát. Chúng mày nói cho người khác nghe, nhưng chính mình lại không làm theo. Tao luyện quỷ là rơi vào ma đạo? Còn chúng mày dưỡng hồn trừ quỷ thì là đạo pháp tinh thâm?”
Đối mặt với ấn vàng kim, tôi cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng nặng nề. Đạo pháp của Ngụy Ôn Minh cao hơn Ngụy Kiệm Minh rất nhiều; hai người chênh lệch ít nhất là 2 cảnh giới.
“Đừng phí lời, tiếp chiêu!”
Ấn vàng kim đè xuống, tôi cũng không dám hao phí tâm tư, thế là lập tức triệu tập Âm khí toàn thân, sử dụng pháp môn Âm Dương Quỷ Thuật tầng thứ tư mới có thể dùng - Ngũ Phương Lệnh Quỷ!
“Quỷ bệnh dịch xanh phía Đông, linh hồn gỗ mục thối rữa. Quỷ bệnh dịch đỏ phía Nam, linh hồn của lửa. Quỷ bệnh dịch máu phía Tây, linh hồn của sắt rỉ. Quỷ bệnh dịch đen phía Bắc, linh hồn vẩn đục. Quỷ bệnh dịch vàng ở trung tâm, linh hồn của Đế Thổ!”
Ngũ phương hiệu lệnh, Âm khí của cả tòa nhà đều hội tụ về phía tôi. Thế kỷ Tân Uyển được xây dựng trên đầu long mạch ở Giang thành, nên dưới chân tôi chính là long mạch của Giang Thành.
Năm cái bóng quỷ to lớn bước ra từ trong Âm khí; chúng lây nhiễm long khí dưới đất, có diện mạo cực kỳ hung ác, khiến ai nấy đều cảm giác bọn này chắc chắn không phải là quỷ vật tầm thường.
Trên người Ngũ Quỷ này có một loại khí thế bất tử bất diệt, là tồn tại giống như Thiên lý Luân hồi.
“Năm con Ôn Quỷ? Quỷ thuật của hắn lại đến mức này ư? Lần trước, quỷ thuật của Cao Kiện chỉ mới ở mức nhập môn thôi mà!” Lục Trần là kẻ khiếp sợ nhất trong tất cả mọi người. Biểu cảm lạnh nhạt của gã đã sớm biến mất, thay vào đó chính là ánh mắt kinh ngạc khi nhìn 5 bóng quỷ to lớn kia.
Ngũ Ôn là năm loại quỷ vật đáng sợ nhất; nếu ở cổ đại, mỗi một loại ôn quỷ xuất hiện đều là một hồi tai họa cực lớn.
Hiện tại, tôi chỉ có thể gọi ra hư ảnh của chúng nó, mượn một tia ý niệm của chúng mà thi triển quỷ thuật. Nhưng theo cảnh giới Quỷ thuật không ngừng tăng lên, một ngày nào đó, tôi sẽ có thể triệu hồi Ngũ Ôn Quỷ chân chính.
Khẩu quyết Ngũ Phương Lệnh Quỷ vừa hô thành tiếng, mấy gã tu sĩ chính đạo đều chao đảo ngã nghiêng. Ấn vàng kim của Ngụy Ôn Minh bị năm bóng quỷ to lớn kéo căng ra. Nhờ Âm khí liên tục tích tụ, thân hình to lớn của 5 con quỷ kia càng lúc càng to dần.
Hai mét, ba mét, bốn mét!
Âm khí biến thành quỷ ảnh khổng lồ, cùng nhau chen chúc trong hành lang. Chúng giống như bầy sói đói lâu ngày, dõi cặp mắt trông như ma trơi mà nhìn chằm chằm vào đám người chính đạo.
“Chúng mày bắt nạt tao, làm nhục tao, thật cho rằng tao không dám phản kháng à?” Mười tám Âm khiếu đồng thời khai mở; vào thời khắc sâu thẳm nhất của màn đêm, thanh âm của tôi chợt vọng lên từ bóng tối.
“Ngũ Ôn Quỷ, danh hiệu rõ ràng! Thần không thu nuôi, xưng làm tà tinh, khi nóng khi lạnh, ngũ thể bất yên!”
Chú quyết của Ngũ Phương Lệnh Quỷ vẫn còn một nửa phần sau, nhưng hiện tại vẫn chưa tới thời điểm bại lộ thực lực chân chính. Do đó, tôi cố ý giấu đi một phần.
Năm bóng quỷ khổng lồ tông nát ấn vàng kim của Ngụy Ôn Minh, đi thẳng đến đám tu sĩ chính đạo kia. Tuy nhiên, bọn chúng cũng không hoảng loạn, mà cùng nhau bấm quyết thi pháp.
Nhưng ngay khi song phương sắp phát sinh xung đột toàn diện, một thanh âm đè ép hết thảy, nổ vang bên tai mọi người.
“Trời có tam kỳ nhật nguyệt tinh, thông thiên thấu địa quỷ thần kinh...”
=======
HAI HÔM NAY ĐƯỢC MỌI NGƯỜI ĐỀ CỬ NGỌC PHIẾU QUÁ CHỪNG LUÔN. VUI TÓA!!! DI XIN CHÂN THÀNH CẢM TẠ CÁC VỊ MINH CHỦ:
long0508yt
xuandung98
0901641909
Nguyentrongnguyen4444
nhochuy127
Trường Giang
thaovy108
MONG MỌI NGƯỜI CÓ MỘT TUẦN MỚI ĐẦY THÀNH CÔNG VÀ MAY MẮN NHÉ.... CỐ LÊN CỐ LÊN.... CHÚC TA SẮP ĐI QUAY STREAM TẬP MỚI RỒI!!!!!!