Tôi ghi nhớ vị trí của ba căn phòng này và tiếp tục đi xuống.
“Trong thang máy có lắp camera giám sát, trái phải mỗi bên đều có một lối thoát hiểm.” Để lên xuống lầu chỉ có thể đi qua 3 con đường này.
Thang máy là thứ đầu tiên bị tôi loại trừ. Không gian của nó khá chật hẹp, nhất định sẽ bị camera giám sát ghi hình, mặt khác lỡ đâu gặp phải tình huống bất ngờ, chạy cũng không có chỗ chạy.
Thầm nghĩ như vậy, kỳ thật là từ sau khi ông trời định thời gian chết cho tôi, tôi có một loại sợ hãi khó hiểu đối với thang máy. Lần trước đi thang máy suýt chút nữa toi đời, đã để lại bóng ma cực sâu với tôi.
Cất bước đi về phía lối thoát hiểm bên trái, chờ tới khi tôi đẩy cửa thoát hiểm ra, bên tai mới truyền đến tiếng bước chân. Có người rời khỏi phòng, đi theo qua đây.
“Người của tông môn hẳn là không nhận ra mình đang thăm dò nhỉ?”
Trong lối thoát hiểm lúc nửa đêm, ánh đèn mờ nhạt; cầu thang thật dài như không thể nhìn thấy bậc thang cuối cùng, mang lại cho tôi một cảm giác sợ hãi nói không nên lời, như thể đang hối thúc tôi phải nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, rời khỏi tòa nhà này.
Không ai ngăn cản, tôi tới tầng 13, lắc mình chui vào giữa tầng. Trước kia, tôi đã từng đến đây. Tầng 13 là một đại sảnh nghỉ dưỡng giải trí, chứa đầy các loại giải trí trong nhà, còn có một hồ bơi không quá lớn.
“Sáu tầng phía dưới là khách sạn bình thường, từ tầng 6 tới tầng 10 là phòng VIP riêng tư, còn có một vài phòng hội nghị. Càng xuống dưới địa hình sẽ càng phức tạp, cơ hội để mình đào thoát cũng càng lớn.”
Hơn ba giờ sáng, dưới tầng 13 không có ai, tôi nhìn mặt nước trong suốt, đi vào phòng thay đồ, sau đó đóng cửa lại. Vận chuyển Diệu Chân Tâm Pháp, tôi rót chân khí vào huyệt vị ở hai tai, lẳng lặng lắng nghe.
Trong lối thoát hiểm tầng 13 có ba tiếng hít thở với tần suất khác nhau. Hiển nhiên, bọn chúng biết tôi trốn trong tầng 13, nhưng vì không dám đánh rắn động cỏ, bại lộ bản thân, mới không tùy tiện tiến vào tầng này.
“Bọn chúng có thể xác định vị trí của mình. Phỏng đoán đầu tiên về lá bùa kia đã nghiệm chứng xong, bùa này quả thật có năng lực truy vết, dẫn dắt.”
Kế hoạch vào hai ngày sau không cho phép có chút sai lầm nào, tôi rất thận trọng.
Dừng khoảng nửa giờ, ba người trong lối thoát hiểm vẫn canh giữ tại chỗ, cực kỳ kiên nhẫn.
Tôi nhếch miệng cười khẽ, không muốn dây dưa với bọn chúng nữa, đẩy cửa ra, đi xuống tầng dưới.
Dọc theo đường đi tôi lạng đông lách tây, tìm hiểu rõ toàn bộ hoàn cảnh bên trong mấy tầng của Thế Kỷ Tân Uyển này.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tôi giống như ruồi mất đầu đang bay loạn, trên thực tế, tôi đang mượn cơ hội này tìm kiếm một lối đi bị ẩn giấu.
Tôi vẫn không quên, trước đó vào lần đầu tiên tôi đối đầu trực diện với Lộc Hưng chính là phát sinh ở Thế Kỷ Tân Uyển.
Trước khi bắt đầu lần livestream thứ năm, lúc ấy Lục Cẩn mời Thiết Ngưng Hương dự tiệc; Lộc Hưng vì chặn giết hai người để đoạt lấy Thần sát Tướng Tinh, không tiếc thả ra Mệnh quỷ đại thành.
Về sau, may mà tôi lợi dụng Lôi phù từ shop hối đoái mới tiêu diệt được Mệnh quỷ của Lộc Hưng. Nhưng cho tới giờ, điều tôi không nghĩ ra chính là, Lộc Hưng sau đó đã chạy lên tầng trên, cảnh sát với bảo an đều vây kín tất cả lối thoát hiểm và cửa thang máy, vậy gã làm sao rời khỏi Thế Kỷ Tân Uyển?
Một người sống sờ sờ ra đó không thể mọc cánh bay mất, vì vậy tôi nghĩ rằng Thế Kỷ Tân Uyển nhất định ẩn giấu con đường thứ 4 thông ra phía ngoài.
Lộc Hưng đã chạy trốn bằng chính con đường thứ 4 này. Trước kia, tôi vẫn không có thời gian điều tra; hiện tại, vừa vặn mượn cơ hội này, cẩn thận tìm kiếm.
Người của tông môn sợ bị phát hiện, cách tôi rất xa. Bọn họ có thể xác định vị trí của tôi, nên cũng không sợ sẽ lạc mất tôi. Chính loại sơ suất này đã cho tôi cơ hội tìm kiếm con đường bí mật.
Trong đầu hồi tưởng lại tuyến đường chạy trốn của Lộc Hưng, tôi tìm chừng hơn nửa giờ mới ngẫu nhiên phát hiện một lối đi nhưng không phải là lối đi.
Các cao ốc đa chức năng như Thế Kỷ Tân Uyển luôn có yêu cầu cao về thông gió và lấy ánh sáng tự nhiên. Mỗi tầng đều trang bị hệ thống điều hòa không khí, các đường ống trong hệ thống điều hòa trung tâm cực kỳ phức tạp.
Khi đến sảnh tiệc ở tầng 7, tôi vô tình phát hiện ra một lỗ thông gió to khoảng 40 cm phía trên phòng vệ sinh.
“Đường ống thông gió sao?”
Sau khi thấy thứ này, tôi nhanh chóng rời đi, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại không ngừng suy tư: “Lộc Hưng có phải đã trốn thoát nhờ đường ống thông gió không nhỉ?”
Vô số bộ phim đều có tình tiết kiểu, đặc vụ lần theo đường ống thông gió của khách sạn, vào một căn phòng nào đó để thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng trên thực tế, muốn dựa vào đường ống thông gió để tiến vào một căn phòng cụ thể là chuyện phi logic. Hệ thống ống dẫn trong khách sạn cực kỳ phức tạp, trên bản thiết kế nói ít thì cũng cỡ hàng trăm lối rẽ, muốn xác định tuyến đường, tìm ra phòng mục tiêu từ những bản vẽ này là không hề thực tế.
Càng khó hơn nữa chính là, bên trong ống dẫn gió bình thường đều gắn quạt gió, vốn dĩ không thể ra vào.
Hơn nữa, ống thông gió thường được làm bằng sắt mạ kẽm dát mỏng, rất khó có thể chịu tải được trọng lượng của một người lớn.
Công nhân bảo trì hệ thống ống dẫn thỉnh thoảng phải vào hoạt động bên trong đường ống, vậy cũng phải đeo đủ các loại công cụ chuyên nghiệp. Bởi vì, bên trong đường ống không phải trống không, mà còn trang bị bộ phận giảm thanh cho ống dẫn khí, van chữa cháy, đầu báo khói và các thiết bị khác. Chỉ có tháo hết những thứ này mới đi qua được.
Nghĩ như vậy, rời khỏi tòa nhà bằng đường ống thông gió dường như không thể thực hiện. Nhưng tôi vừa nhìn thấy lỗ thông gió trong phòng vệ sinh kia lại có chút do dự.
Thông thường, đường kính của lỗ thông gió trong nhà vệ sinh không vượt quá 16cm. Bởi vì các đường ống ở đây không được sử dụng để cung cấp gió, mà để loại bỏ mùi hôi từ nhà vệ sinh.
Nhằm đảm bảo duy trì sự cân bằng của áp suất không khí trong phòng với bên ngoài, thông thường lượng gió mới chiếm khoảng 80%. Điều này dẫn đến ống thông gió trong nhà vệ sinh sẽ nhỏ hơn nhiều so với ống thông gió trong đại sảnh.
Nhưng lỗ thông gió vừa rồi tôi nhìn thấy lại to một cách thái quá, dễ dàng chứa một người trưởng thành chui vào hoàn toàn.
“Đây chẳng lẽ chính là con đường thứ tư Lộc Hưng dùng để rời đi?”
Thầm biết người tông môn ở phía sau, nên tôi cũng không bò vào xem xét, chỉ lang thang không mục đích, giả vờ giả vịt cho cho bọn chúng nhìn.
Chậm rãi lắc lư xuống tầng tiếp theo, lỗ thông gió của nhà vệ sinh tầng này rất nhỏ; tôi chỉ nhìn thoáng qua là trực tiếp rời khỏi ngay.
Đi từng tầng một, sắp tới tầng trệt, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề có chút xấu hổ - thực sự không có ai tới ngăn cản tôi!
“Chẳng lẽ muốn mình cứ như vậy thoải mái ra ngoài sao? Này hoàn toàn khác với kế hoạch lúc trước của mình. Đám người tông môn này diễn cũng quá giả rồi đó?”
Ngay khi tôi do dự có nên chủ động bại lộ vị trí của mình hay không, ánh sáng chói mắt của đèn pin cắt qua bóng tối, khiến tôi che mắt theo bản năng.
“Lén lén lút lút gì đó! Đứng lại!”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện này đã hóa giải tình cảnh xấu hổ của tôi. Khóe miệng tôi lộ ra nụ cười không thể nhận thấy, ngẩng đầu nhìn qua. Người hô to kia có thân hình phốp pháp, tai to mặt lớn, mặc đồng phục bảo an màu xám tro.
“Thạch Hữu Phúc?”
Nhìn thấy người tới, tôi cũng có chút kinh ngạc.
Bấy giờ đội trưởng đội bảo an mập mạp này mang bộ dạng tận tâm, cầm đèn pin đi song song với một nhân viên bảo an khác cầm theo dùi cui. Hắn hướng về phía tôi khoa tay múa chân: “Ông đây đã sớm nhìn thấy mày trong camera giám sát rồi! Hơn nửa đêm không ở trong phòng mình, chạy lung tung làm gì?”
Thạch Hữu Phúc rất đắc ý, cảm thấy mình giống như phá được trọng án gì đó, vẻ mặt kiêu ngạo, dùng một loại ngữ khí đùa cợt nói: “Có thang máy không dùng, đi cầu thang bộ, mày nhất định có mục đích gì đó không thể nói cho người khác biết!”
Hắn lấy bộ đàm ra, bắt đầu thông báo cho đội bảo an, bóng đêm yên tĩnh cứ như vậy bị phá vỡ hoàn toàn.
Tôi thu liễm nụ cười, kỳ thật trong lòng vui đến nở hoa.
Vì tranh công, Thạch Hữu Phúc thậm chí còn gọi điện thoại cho Giang Thần. Công tử nhà họ Giang không rõ nguyên nhân bên trong nên trước hết thông báo cho người của tông môn.
Gặp trúng đồng đội heo như vậy, tu sĩ tông môn rốt cuộc diễn không nổi nữa. Bọn chúng đi ra từ chỗ tối, giả bộ vừa mới bị đánh thức, vẻ mặt bất mãn và phẫn nộ.
Nhìn thấy bọn chúng lộ ra biểu tình như vậy, Thạch Hữu Phúc cùng Giang Thần đang khoan thai đi tới càng cho rằng mình đã làm được một chuyện lớn, lời nói đầy vẻ đắc ý.
Tu sĩ tông môn có nỗi khổ nói không nên lời, tràn đầy lửa giận, thế nên quyết định trút hết lên người tôi.
“Cao Kiện, cậu muốn đi đâu?”
Người đầu tiên mở miệng nói chuyện là Ngụy Kiệm Minh. Gã khá là trẻ tuổi, có tính khí nóng nảy, vì bám theo tôi trong tòa nhà này gần nửa giờ nên đã sớm mất hết kiên nhẫn rồi.
Tôi không để ý tới gã, mà nhìn về phía cuối hành lang. Ngoại trừ Ngụy Kiệm Minh ra, còn có ba người đứng đó: Đại sư huynh phái Kim Sơn - Ngụy Ôn Minh, Lục Trần, cùng với Trần Cửu Ca.
Bốn người đều mặc đạo bào, chỉnh tề ngay ngắn, đến cả tóc cũng không có sợi nào rối. Vừa thấy liền biết đã sớm chuẩn bị tốt, vốn không phải tạm thời nhận được thông báo mới chạy tới.
Tôi nhìn thấu nhưng không hiểu thấu, lòng thầm nghĩ một vấn đề khác.
Tôi dựa vào Thính Tức, chỉ nghe được khí tức của ba người, nhưng trên thực tế theo sau tôi lại là bốn người!
Trong bốn người, có một người hoàn toàn ẩn giấu khí tức; Thính Tức vốn không phát hiện ra sự tồn tại của kẻ đó.
Tôi so sánh tần suất và đặc điểm hô hấp của bốn người, nhưng vẫn không thể xác định.
“Là Trần Cửu Ca sao?”
So sánh với trong mộng, Trần Cửu Ca ngoài đời càng thêm khủng khiếp hơn; nhưng vì điều này, càng khiến tôi quyết tâm giết gã hơn.
“Đang hỏi anh đấy? Anh đi đâu vậy?”
Thanh âm Ngụy Kiệm Minh so với vừa rồi lớn hơn không ít; tôi trừng gã một cái: “Tôi đi đâu cần phải báo cho mấy người à?”
“Đạo trưởng Từ Diễn mời anh ở lại, đó là muốn tốt cho anh, sợ anh làm chuyện ngu ngốc.”
Ngụy Ôn Minh đứng ra nói chuyện giúp tiểu sư đệ của mình, hắn phất tay xua đám bảo an đi: “Nơi này để chúng tôi giải quyết, các anh làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”
Thanh âm Ngụy Ôn Minh không nóng không lạnh, nghe không ra cảm xúc. Thạch Hữu Phúc một lòng khoe thành tích tung ta tung tăng rời khỏi, ngược lại Giang Thần nhìn như phát giác cái gì đó, chắp tay, lui lên tầng 1.
“Được rồi, hiện tại không có người ngoài ở đây.” Ngụy Ôn Minh bày ra bộ chân thành sâu sắc: “Anh là chồng của Quỷ mẫu. Chúng tôi muốn tru sát Quỷ mẫu, lại e ngại anh kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan. Cho nên mới mời anh ở chỗ này, chúng tôi sợ anh bị khó xử.”
“Đúng vậy, đồ chẳng rõ tốt xâu, không biết ai tốt với mình!”
Ngụy Kiệm Minh thuận giọng phụ họa, hai người giả bộ rất khá. Nếu không phải tôi sớm phát hiện ra lá bùa kia, thật đúng là có thể bị bọn họ lừa.
“Giam cầm tôi cũng là vì tốt cho tôi?” Tôi cười khinh thường: “Nếu thật là như thế, vậy ý tốt của các anh tôi xin nhận! Tạm biệt, hẹn gặp lại!”
“Còn muốn đi? Dám làm càn trước mặt chúng ta...”
Ngụy Kiệm Minh phía sau lưng nói gì đó, tôi không thèm để ý, xoay người rời khỏi, cũng không quay đầu lại.
Ngụy Kiệm Minh nhỏ tuổi nhất chịu không nổi thái độ cứng rắn này của tôi. Ngay lập tức, trong tay gã không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một lá bùa tỏa ánh vàng tứ phía: “Tôi bảo anh đứng lại!”
================
CÀ UỒM.... MỚI SÁNG SỚM ĐÃ ĐƯỢC MINH CHỦ QuyLotHo DONATE MẠNH.... CHẮC HÔM NAY SẼ MAY MẮN CẢ NGÀY RỒI.... CHÚC LÃO CA VÀ MỌI NGƯỜI CÓ 1 NGÀY CHỦ NHẬT TRONG VEO, KHÔNG MƯA GIÓ ĐỂ CÒN ĐI ĐU ĐƯA NHAAAAAAAAAAAAA