TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 504: Ai đã giết chim cổ đỏ (1)

Hàng hiên tối tăm, nhìn không thấy điểm cuối; trong căn nhà không ánh sáng, tôi dùng điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng để soi đường. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu vào cầu thang, nhưng chỉ một vết nước xiêu vẹo, kéo dài xuống tầng dưới.

“Sau khi chơi xong trò chơi trốn tìm, cánh cửa căn nhà đã mở ra và con gấu nhồi bông đã biến mất. Liệu có phải điều này chứng tỏ rằng, mình đã phá giải được giấc mơ này hay không?” Nhớ lại những gì đã xảy ra với bản thân trong căn nhà này, tôi nhăn mặt lại. “Giấc mơ mà mình tiến vào lần này có độ khó cực cao; mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.”

So với hàng hiên bất tường, tôi vẫn tin là căn nhà sau lưng này càng an toàn hơn.

Cửa vừa mở, tôi bắt đầu kiểm tra các món đồ trên người mình. Dùng bùa Đồng Tang để đi vào giấc mơ, tôi cũng không đem theo nhiều thứ lắm, sau một lượt lục lọi thì chỉ thiếu đi vài thứ.

Các vật dụng mang theo bao gồm một bức vẻ tay của Anh Tử, chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác, một vài lá bùa Trấn Áp, Mộng Dực cổ và mặt dây chuyền hình hoa mai mà Hạ Tình Chi đã tặng cho tôi khi cả hai chia tay nhau trên con phố dài kia. Vật cuối cùng mà tôi không ngờ tới chính là chiếc tràng hạt mà ông Trần đã tặng. Một vật như thế mà cũng có thể đi theo vào trong giấc mơ này, quả thật khiến tôi kinh ngạc.

Để cảm ơn tôi đã cứu Diệp Băng, ông Trần đã tặng tôi chuỗi tràng hạt quý giá ấy. Không thể bắt lỗi một lý do như thế này, nhưng tôi vẫn cứ cảm giác nó có vẻ gượng ép.

“Mối quan hệ đơn giản nhất giữa người với người chính là lợi dụng lẫn nhau. Trong khi đó, mình lại không thể nhìn thấu ông Trần kia.” Chuỗi tràng hạt có công dụng rất lớn đối với tôi, và đương nhiên là tôi sẽ cởi nó ra. Vật này chứa đựng Công đức và Phật tính, đám Quỷ vật phổ thông không dám lại gần, mang trên người cũng có thể đề phòng các tai nạn rủi ro khác.

“Buổi livestream này quá phức tạp, và độ phức tạp đó đã thể hiện ngay ở các nhiệm vụ tùy chọn của Âm Gian Tú Tràng khi liên quan đến Bóng đè, Kẻ phản bội, Diệp Băng... Bây giờ, lại liên quan đến một cậu bé vô danh và Sở Môn. Giữa rất nhiều thế lực đan xen vào nhau như vậy, tốt hơn hết là mình không nên bại lộ bản thân trước.” Ẩn mình trong bóng tối, tìm ra sự thật và thu về nhiều lợi ích nhất, đây là phong cách nhất quán của Âm Gian Tú Tràng, cũng là cách làm mà tôi tán thành nhất.

Lấy chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác ra khỏi lồng ngực, tôi khẽ đeo lên mặt. Các đường nét trên chiếc mặt nạ ướm vào vừa vặn với khuôn mặt tôi, vô cùng thoải mái.

Mặt nạ có thể che kín được khuôn mặt, cũng là một lớp ngụy trang khá tốt đối với tôi.

Sau khi cất kỹ những đồ vật tùy thân, xác định là ngôi nhà này không còn bất cứ manh mối nào nữa, tôi nâng điện thoại của Tú Tràng lên, kéo cửa phòng, đi ra ngoài.

Vừa sải bước ra ngoài, hàng hiên mờ mịt dường như có thêm một chút ánh sáng; những vệt nước xiêu vẹo do con gấu bông kia để lại cũng đã biến mất.

“Chuyện gì thế này?” Thế giới dường như thay đổi trong nháy mắt. Tôi xoay đầu nhìn lại; sau lưng nào có phải là căn nhà gì đâu? Lúc này, tôi nhận ra bản thân đang đứng tại phần cuối của một hành lang dài hun hút.

“Mình trực tiếp tiến thẳng vào tầng Trung dung à?” Dựa theo kiến thức về giấc mơ của bản thân mà suy đoán, khi đã phá giải Giấc mơ Nhạt nhẽo khép kín này, khả năng lớn nhất chính là bước vào Giấc mơ Trung dung.

“Giả sử vừa rồi mình đúng là tiến vào Giấc mơ Nhạt nhẽo, nhưng với độ khó như thế thì lại quá vô lý rồi?” Tôi sờ lên chiếc mặt nạ lạnh lẽo trên mặt, cảm giác hơi mát phả ra từ nó, giúp cả người trở nên bình tĩnh và lý trí hơn; đủ loại cảm xúc tiêu cực nhanh chóng bị đè nén xuống: “Đúng là món hàng trị giá 20 điểm tích lũy nha. Ngay cả trong mơ cũng có hiệu quả, đúng là tiền nào của nấy.”

Tôi đứng yên một chỗ, không dám đi lung tung. Giờ đã bước vào Giấc mơ Trung dung rồi, tôi càng phải cẩn thận hơn mới được.

Mặt nạ Tu La Thiện Ác chỉ có hai lỗ thủng ở mắt; tôi chỉ có thể quan sát tình hình xung quanh từ vị trí đó: “Đây hình như là một ngôi trường?”

Trên hành lang có dán những bức ảnh chụp về một số vĩ nhân trong lịch sử, cũng như các lớp học được đánh số. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là, ba phòng học trong toàn bộ hành lang lại bao gồm cả sáu năm học của bậc tiểu học.

“Trường tư ư? Cứ có cảm giác nơi này không được chính quy cho lắm?” Phòng học khá nhỏ với những chiếc bàn cũ nát nằm rải rác xung quanh; ghế tựa có cao có thấp. Thoạt nhìn, trông điều kiện rất tồi tàn.

“Tại sao giấc mơ ở tầng Trung dung lại cấu tạo nên một cảnh tượng như vậy?” Hầu hết giấc mơ ở tầng Nhạt nhẽ đều bao gồm những ký ức tương đối rõ ràng, trong khi việc xây dựng giấc mơ ở tầng Trung dung có thể liên quan đến những ký ức đã bị ý thức của chủ thể lãng quên, nhưng chắc chắn là có tồn tại.

Ký ức sẽ đổi mới liên tục; những điều quan trọng được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, quá khứ rồi cũng sẽ dần phai nhạt và được chôn sâu tận đáy lòng. Một số điều mà bản thân tưởng chừng đã quên, nhưng đôi khi lại mơ thấy chúng trong lúc ngủ.

Cảm giác Deja vu kia có thể chính là do bản thân của người đang ngủ đã bước vào giấc mơ Trung dung vào một thời điểm nào đó.

“Tòa nhà ở đây hẳn là dựa trên ký ức thời thơ ấu của chủ nhân giấc mơ. Là của Diệp Băng ư? Hay là của cậu bé lưng còng kia?” Nếu suy đoán theo hướng này, tôi tự có đáp án ngay lập tức. Nơi đây hẳn là địa phương mà họ từng sống cùng: Trại trẻ mồ côi.

Diệp Băng là một trong các đứa trẻ được nhận nuôi đầu tiên vào những ngày đầu trại trẻ mồ côi thành lập. Dựa trên việc sau khi nhập học Khoa Hậu cần thuộc Học viện Cảnh sát mà Diệp Băng vẫn cần kiệm, dù có chịu đựng gian khổ thì vẫn phải gửi tiền về cho trại trẻ mồ côi, đúng thật là cô có một mối tình cảm rất sâu sắc với nơi này.

“Đây là nơi mà Diệp Băng đã sống khi còn nhỏ? Là địa phương mà kẻ mang số mệnh của chòm Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn lớn lên đấy à?” Khi còn học trong Học viện Cảnh sát, tôi chưa bao giờ nghe Diệp Băng nhắc đến thân thế của bản thân, cũng chưa bao giờ nghe cô ấy nói bất cứ điều gì về cha mẹ cả, huống chi là chuyện về trại trẻ mồ côi.

“Có chút kỳ lạ! Chính xác thì, nơi này chiếm vị trế thế nào trong ký ức của Diệp Băng?” Bố cục của giấc mơ là do trí nhớ của chủ nhân giấc mơ quyết định. Nếu chủ nhân giấc mơ vui sướng, hưng phấn, thì đây là một giấc mơ đẹp. Trái lại, nếu vị chủ nhân đó cảm thấy sợ hãi, đa phần thì đây sẽ chính là một cơn ác mộng.

Đối với người bước vào giấc mơ, ác mộng là chính là chuyện phiền phức nhất. Chưa nói đến những vấn đề khác, theo thông tin mà Sở Môn đưa cho tôi trước khi gã bắt đầu đi vào giấc mơ, xác suất để gặp Bóng đè trong cơn ác mộng cao gấp trăm lần gặp một giấc mơ đẹp.

“Giấc mơ Trung dung là ký ức thời thơ ấu. Kết hợp với giấc mơ ban nãy, có vẻ như con gấu nhồi bông đã cố ý đưa mình đến đây.” Theo miêu tả của Anh Tử khi đó, có nhiều thứ trong giấc mơ mang ý nghĩa tượng trưng nhất định. Nhớ lại những gì đã xảy ra trong căn nhà vừa rồi, vậy con gấu nhồi bông đó lại tượng trưng cho điều gì?

“Nó vô cùng đáng sợ, xấu xí; nó muốn giết mình, nhưng cuối cùng lại mở ra một cánh cửa cho mình. Liệu có phải nó đại diện cho người bạn mà chủ nhân giấc mơ hằng mong ước hay không?” Tôi không rõ; để phán định một giấc mơ, vậy sẽ đòi hỏi một quá trình rất phức tạp, cần kết hợp các manh mối đến từ nhiều phương diện. Thế nên hiện tại, tôi cũng không dám đưa ra giả định viễn vông.

Sau khi đi vào giấc mơ, tôi vẫn luôn trong trạng thái bị động, và tình hình này vẫn không thay đổi cho đến tận hiện tại.

Không có một học sinh nào trong căn phòng học cũ nát cả. Có một vài quyển sách giáo khoa được đặt ngẫu nhiên trong ngăn kéo và trên bàn. Đây hẳn là những cuốn sách cũ do người bên ngoài quyên góp, đủ các môn học và dành cho mọi lứa tuổi. Đồng thời, mặt trên của mấy quyển sách này có những dòng ghi chú viết tay với nhiều nét chữ khác nhau. Đa phần, một quyển sách sẽ có 2 – 3 người dùng chung.

“Không có giáo viên sao?” Trên bục giảng thậm chí còn không có lấy một hộp phấn, chỉ còn mỗi 4 – 5 viên phấn trắng nằm tại đó.

Tôi không tìm ra manh mối gì khác trong 3 phòng học này, thế nên quay trở lại hành lang, định rời khỏi tòa nhà hiện tại.

Nhưng khi bước đến lối vào cầu thang, chợt có tiếng cười nói của lũ trẻ vang lên từ sân chơi được xây dựng trên một khoảnh đất vàng đơn sơ gần đó.

“Có người ư?”

Tôi lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận tự ẩn nấp chính mình, sau đó dùng Phán nhãn để kiếm tra khu vực bên ngoài hành lang.

“Đó là...?”

Tôi hơi bất ngờ trước khung cảnh trước mắt. Ở góc sân chơi phía Tây Bắc, có 6 – 7 đứa trẻ xếp thành vòng tròn, vừa chạy, vừa nhảy, vừa hát.

[Lồng mắt tre, lồng mắt tre.]

[Chim trong lồng.]

[Khi nào mới sổ lồng?]

[Đêm rạng sáng.]

[Hạc và rùa trượt chân.]

[Ai ở đằng sau chúng?]

Nghe như đó là một bài đồng dao được bọn nhỏ cùng hát. Tuổi tác của chúng không lớn lắm, thanh âm rất trong trẻo.

Sau khi hát xong, tất cả đều dừng lại. Lúc này, tôi thấy lại một đứa trẻ đang ở chính giữa bọn chúng, mà nó lại đang quỳ.

Nó có dáng hơi còng, tự lấy tay che mắt mình và mở miệng nói ra một cái tên.

Sau đó, tất cả những đứa trẻ còn lại đều cười khúc khích và nói rằng, mày đã đoán sai, để rồi tiếp tục di chuyển xoay quanh cậu bé ở giữa.

Lặp đi lặp lại nhiều lần liên tiếp như thế, cậu bé ở giữa vẫn không đoán đúng. Trò chơi vẫn tiếp tục, tưởng như không bao giờ kết thúc. Tuy nhiên, tôi lại phát hiện ra một mánh lới nhỏ nhỏ trong lúc trốn đằng sau thế này.

Trò chơi đó rất đơn giản. Sau khi tiếng hát dừng lại, bọn nhỏ đang chạy sẽ dừng chân; lúc này, người đứng ở giữa sẽ đoán xem ai đứng sau lưng mình. Nếu đoán đúng, người bị nêu tên đó sẽ tự bịt mắt lại, tiến vào vị trí chính giữa vòng tròn.

Đáng lẽ đây là một trò chơi công bằng, nhưng nhóm trẻ vây quanh kia lại cố tình chơi ăn gian để trêu cợt thằng nhóc ở chính giữa. Dù nó có đoán đến tên ai, bọn nhóc xung quanh đều bảo là không đúng.

“Cậu bé ở giữa giống với đứa trẻ mà mình nhìn thấy trong bức ảnh. May thật, rốt cuộc cũng đã tìm ra nhân vật chủ chốt đầu tiên rồi.”