TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 505: Ai đã giết chim cổ đỏ (2)

“Phải tìm cách cứu nó ra.” Nhìn về hướng cậu bé còng lưng, tôi nhíu chặt mày, “Số lượng bọn trẻ vây quanh hơi nhiều, mà Anh Tử dặn đi dặn lại là không nên nói chuyện với người trong giấc mơ, hoặc phát sinh xung đột với chúng. Chuyện này có vẻ khó nhỉ!”

Tôi bước ra khỏi khu giảng đường; bầu trời bên ngoài hơi tối, không có mặt trời, đại khái khoảng 6:00 - 7:00 tối

Ở góc Tây Bắc sân chơi, bọn nhỏ cứ chơi đi chơi lại trò này nhiều lần. Dần dà, có người bắt đầu cảm thấy chán, cuối cùng mới giải tán đi, chỉ để lại cậu bé còng lưng kia vẫn che mắt quỳ ở chính giữa.

“Cơ hội tốt!” Tôi đi dọc theo góc tường, tránh những đứa trẻ túa đi xung quanh kia, tiến về phía nó.

Sân chơi nhỏ này chỉ được lát bằng đất vàng; mặt đất rất bằng phẳng. Tại một số nơi, còn có thể nhìn thấy vài viên đá sắc bén và cỏ dại mới mọc.

Bọn nhỏ cũng đã tản đi xa, cậu bé lưng còng vẫn quỳ trên mặt đất. Nó tự che mắt mình, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Mấy đứa nhỏ kia đã tản đi hết cả, duy chỉ có mỗi nó ở lại đây. Không ai nguyện ý làm bạn với nó, hoặc có thiện ý nhắc nhở nó là trò chơi đã kết thúc.

Hai chân của nó vẫn trong tư thế quỳ gối, và khi tôi chạy gần đến, nó mới đặt hay tay xuống. Lúc này, tôi chợt trông thấy đôi mắt của cậu bé kia.

Xinh đẹp! Đẹp ngoài sức tưởng tượng! Đôi mắt của nó rất trong trẻo, rất sạch sẽ, phảng phất như vừa nhìn vào là có thể trông thấu suốt đến tận cùng.

Nếu so sánh đôi mắt này và khuôn mặt bẩn thỉu của nó đi kèm với thân thể gầy yếu lưng còng kia, vậy sẽ sinh ra một loại tương phản mãnh liệt.

“Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Một người có đôi mắt như vậy, làm sao có thể đi chơi trốn tìm với một con gấu nhồi bông vào lúc 3:00 khuya cơ chứ?” Cuộc gặp gỡ trong giấc mơ kia vẫn còn để lại một nỗi sợ trong lòng tôi. Tôi dừng chân, không dám mạo hiểm tiếp cận nó. Nép mình vào bóng tối của bức tường, ánh mắt nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ, tôi nhìn chằm chằm vào cậu bé đang quỳ trên mặt đất.

Nó chống hai tay xuống đất, nặng nhọc đứng lên. Tiếp theo, cậu ta phủi đi lớp bụi bặm trên quần, nhưng nét mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì là thù hận hay oán trách.

“Đứa nhỏ này có vẻ thú vị nhỉ?” Khi gặp nó lần đầu tiên, tôi cứ tưởng thằng bé này ắt hẳn sẽ giống như Thần sát Nguyên Thần lúc thời thơ ấu. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình trên mặt nó lúc này, tôi mới nhận ra rằng, tính cách của hai cá nhân này có sự khác biệt về mặt bản chất.

Tự bản thân Thần sát Nguyên Thần mang theo một khuynh hướng tự hủy diệt trên người. Nó khát vọng đạt được hết thảy; nếu không chiếm được, nó sẽ chọn cách cùng chết cả lũ, hủy diệt tất cả.

Nhưng cậu bé lưng còng thì khác. Mặc dù bị cô lập, bị bắt nạt bởi một loại “bạo lực” ở lứa tuổi nhi đồng, nhưng có thể là bởi vì tuổi còn quá nhỏ, tôi không hề phát hiện cảm giác căm hận tỏa ra từ người nó. Trái lại, nó khiến cho tôi có một cảm giác rất kỳ quái. Đó là một loại kiên cường hoàn toàn xa lạ; kiểu như, nó đang tự dùng một phương thức khác biệt của bản thân để tự cứu rỗi lấy chính mình.

Tôi có chút tò mò, chẳng biết cậu bé kia sẽ làm gì tiếp theo, nhưng bản thân cũng không tiện bước ra gặp gỡ.

“Ngôi nhà kia hẳn là đại diện cho phần ký ức của cậu bé lưng còng trước khi gia nhập trại trẻ mồ côi. Gia đình của nhóc ấy xảy ra biến cố gì à? Tai nạn gì khiến nó bị đưa vào trại trẻ mồ côi như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là gã đàn ông trưởng thành ở cùng với nó gặp phải bất trắc gì ư?”

Chỉ khi người giám hộ trực tiếp tử vong và người thân còn lại từ chối nuôi dưỡng, một đứa trẻ mới được gửi đến các cơ sở phúc lợi xã hội hoặc trại trẻ mồ côi.

Nghĩ theo hướng này, vậy sẽ có thể kết luận rằng: cảnh đầu tiên, cũng là Giấc mơ Nhạt nhẽo, và Giấc mơ Trung dung hiện tại đã có thể gắn kết với nhau. Đây cũng là biểu tượng đại diện cho hai giai đoạn trong cuộc sống của cậu bé lưng còng.

“Thay vì phải chơi trốn tìm với một con gấu bông đơn độc trong ngôi nhà kia, bầu không khí tại trại trẻ mồ côi này này ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều.” Điều mà cậu bé lưng còng kia khao khát nhất chính là có bạn bè. Nó sợ nhất chính là nỗi cô đơn. Nhưng trong trại trẻ mồ côi này, cả hai vấn đề ấy đều không tồn tại.

“Theo lý thuyết, khi đã tiến vào một hoàn cảnh hoàn toàn mới, hẳn là sẽ có thay đổi mới đúng.”

Nhìn tuổi tác lúc này của nó, bất quá cũng chỉ mới 6 - 7 tuổi mà thôi. Vóc dáng của nó rất thấp, còi cọc, tuy ngoại hình so với bạn bè cùng trang lứa thì kém cạnh rất nhiều, nhưng cũng không đến mức chẳng có bạn bè nào cả.

Tôi đứng ở góc tường, đi theo cậu bé lưng còng dạo một vòng quanh trại trẻ mồ côi. Sắc trời chậm rãi chuyển sang màu đen. Có vẻ như nó đang cố ý đi lòng vòng để phòng ngừa có người theo dõi thì phải?

“Nó muốn đi đâu ấy nhỉ?” Trại trẻ mồ côi này được cải tạo từ khuôn viên bỏ hoang của một ngôi trường tiểu học. Nơi đây chiếm diện tích rất lớn, nhưng hầu hết đều là đất hoang chưa được quy hoạch.

Theo cậu bé lưng còng đi một vòng, tôi phát hiện toàn bộ khu cô nhi viện này có thể đại khái chia làm 4 phần. Phần thứ nhất chính là khoảnh sân thể dục này cùng với vùng đất hoang xung quanh, cỏ dại mọc um tùm, cùng với một vài loại thực vật héo rủ. Phần thứ 2 là tòa nhà giảng đường. Tòa nhà nhỏ này có 3 tầng; tầng 1 và tầng 2 bao gồm các phòng học, trong khi tầng thứ 3 là văn phòng của giáo viên trực ban. Đây là nơi chủ yếu để cung cấp một hệ thống giáo dục hoàn chỉnh cho bọn trẻ.

Ở thời điểm lần đầu tiên bước vào Giấc mơ Trung dung, tôi có thấy hành lang dán một bộ điều lệ của trại trẻ mồ côi. Đối với trẻ em được nhận nuôi, nơi đây áp dụng một phương châm nuôi dưỡng và phân loại quản lý lớp học theo một cách thống nhất. Để kiện toàn trong việc kết hợp giữa nuôi dưỡng và giáo dục trẻ em, nơi đây sẽ tự giảng dạy ở cấp bậc tiểu học, từ lớp 5 trở xuống. Ở độ tuổi học trung học cơ sở hoặc lớn hơn, vậy sẽ gửi đến các trường học lân cận để học ngoại trú.

Bộ phận thứ 3 của trại trẻ mồ côi này lại có chút đặc thù; đó là một tòa nhà bán khép kín, có quy mô lớn gấp đôi tòa nhà giảng đường. Khu vực ấy tổng cộng có 3 tầng.

Tầng trên cùng dùng làm nơi nhận nuôi một vài đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi. Theo mấy tấm giấy giới thiệu được dán trong tòa nhà, bọn trẻ sơ sinh này sẽ do các chuyên gia đích thân nuôi dưỡng. Nhưng bởi vì vấn đề kinh phí, số lượng của nhóm trẻ này cũng không nhiều lắm.

Tầng thứ 2 là nơi dành cho những cá nhân bị khuyết tật về mặt vật lý nhưng lại phát triển bình thường về mặt trí lực. Nơi đây sẽ cung cấp chế độ điều trị nhằm phục hồi các chức năng cơ bản, góp phần giúp bọn họ có thể tự lo liệu lấy các nhu cầu sinh hoạt về mặt cá nhân. Mặt khác, cũng sẽ triển khai các hoạt động liên quan đến dạy nghề và đào tạo kỹ năng, để những mảnh đời cơ nhỡ này có thể làm việc mưu sinh trong tương lai.

Tầng dưới cùng là nơi nhận nuôi một số trẻ em bị kém trí, có khiếm khuyết về mặt trí tuệ. Một số trong bọn trẻ nơi này còn mắc chứng hưng cảm, thế nên trại trẻ mồ côi mới chọn tầng dưới cùng làm nơi cư ngụ cho nhóm này, phòng ngừa bất trắc.

Bộ phận cuối cùng của toàn bộ trại trẻ mồ côi chính là khu nhà ở sinh hoạt. Một số trẻ em mồ côi bị khuyết tật về mặt thể chất nhưng tâm thần bình thường cũng đều sống tại nơi đây.

Dạo qua một vòng lớn, thằng nhóc còng lưng cuối cùng cũng dừng chân ở ngay cửa chính cô nhi viện. Nó vẫn lẻ loi đứng tại cửa lớn, ngẩng đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi thẳng lưng nhìn những con chữ to trên cánh cửa lớn.

“Lối Vào Thiên Đường.”

Thần tình thành kính của nó trông thật giống như đang cầu nguyện vậy. Vì đang đứng hơi xa, tôi không thể thấy rõ động tác của nó, chỉ biết nó đang có vẻ do dự gì đó, giống như là chuẩn bị chạy ra bên ngoài cửa vậy.

Ước chừng qua vài giây, thằng nhóc xoay người chạy vào bên trong cô nhi viện. Lúc này, sắc trời đã tối đen. Ta cất điện thoại vào, vận dụng Phán nhãn để không bị lạc mất nó.

“Nó muốn đi đâu thế?” Đi bộ trong đêm tối thế này, lá gan của cậu bé kia dường như khá to nhỉ? Nó chạy một mạch thẳng đến tòa nhà giảng đường, leo cầu thang lên đến tầng 3, cuối cùng mới dừng lại trước một căn phòng.

“Văn phòng viện trưởng?” Tôi nheo mắt lại, cẩn thận quan sát: “Lúc đó, viện trưởng trại trẻ mồ côi này hẳn là ông Trần. Có lẽ mình có thể mượn cơ hội này để quan sát ông ta là một người như thế nào từ giấc mơ của đứa bé hiện tại.”

Dường như đây không phải là lần đầu tiên mà thằng nhóc đến đây. Nó khom người, giống như một con chuột ăn cắp thức ăn, chui vào văn phòng.

Cửa hé hờ, tôi lặng lẽ đi theo, trốn đằng sau giá sách. Cậu bé không phát hiện ra tôi. Nó lót quần áo của mình bên dưới, sau đó giẫm lên chiếc ghế nằm bên cạnh gờ cửa sổ.

Nơi đó có một cái lồng chim; trong lồng nhốt một con chim nhỏ với dáng người uyển chuyển. Trên ngực con chim có một một mảng màu đỏ tươi, trong khi lông vũ lại mang màu xám nhạt. Thoạt nhìn, vóc dáng của con chim này khá xấu xí, tựa như một tinh linh nhỏ dính đầy bụi bẩn vậy.

“Con chim này hẳn không phải là chim bản địa tại Giang Thành?” Tôi chưa từng thấy qua một con chim nhỏ nào linh động như vậy. Hơn nữa, lồng chim trên bệ cửa sổ thoạt nhìn cũng cực kỳ bất phàm. Chim bản địa tại Giang Thành không có loại nào quý hiếm cả, thế nên tôi mới phán đoán như thế.

Con chim rất phấn khích khi trông thấy cậu bé; nó nhảy nhót trong chiếc lồng, reo vang từng tiếng trong trẻo.

Cậu bé lưng còng cũng nở một nụ cười hiếm hoi; nụ cười và ánh mắt của nó đều rất sạch sẽ, rất thuần khiết.

Đưa tay đóng cửa sổ lại, cậu bé mở lồng chim ra. Con chim màu xám nhạt bay vèo ra khỏi lồng, chao lượn xung quanh cậu bé.

“Đoạn ký ức này lại khắc sâu trong Giấc mơ Trung dung; con chim này rất quan trọng với thằng nhóc đó à?” Không lâu sau, tôi đã tự có đáp án cho câu hỏi này. Cửa văn phòng viện trưởng bị ai đó đẩy ra; hai cậu bé, một cao một thấp, tiến vào. Trong nháy mắt khi nhìn thấy hai đứa nhỏ kia, đồng tử của tôi chợt co rút lại.

Tôi đã gặp chúng trên sân chơi lúc ban ngày. Khi ấy, chúng đang chơi trò chơi vòng quanh cùng thằng nhóc lưng còng này. Tại thời điểm đó, vóc dáng và ngoại hình của hai kẻ này cũng không khác gì mấy đứa trẻ bình thường.

Nhưng khi trời tối - lúc tôi gặp lại họ thế này - cơ thể của chúng đã biến đổi với cường độ đáng kinh ngạc.

Tứ chi và thân thể của chúng teo tóp lai, rút nhỏ đi, trong khi phần đầu lại bị phóng đại đến gấp 2, gấp 3 lần.

“Bộ dáng ngày và đêm khác nhau ư?” Nhìn hai đứa nhỏ kinh khủng này, tôi đành phải ngồi im sau giá sách, không dám hành động tùy tiện.

Biết mình bị phát hiện, cậu bé lưng còng rất sợ hãi. Nó nhảy xuống khỏi ghế, chộp lấy chiếc áo khoác bẩn thỉu của mình.

“Bọn tao me mày mấy ngày nay rồi. Mày dám vụng trộm chạy vào văn phòng viện trưởng, hiện tại đã bị chúng ta bắt được nha.” Cậu bé lùn và cậu bé lưng còng cũng không chênh lệch tuổi tác lẫn nhau cho lắm; vóc dáng của chúng cũng giống nhau, nhưng giọng nói của nó lại có phần bén nhọn.

Cậu bé lưng còng không nói gì, còn con chim màu xám lại đáp xuống vai nó, không hề tỏ vẻ ghét bỏ sự hèn nhát và ngốc nghếch của nó.

“Viện trưởng nuôi chim à? Mày bắt nó đến đây, để chúng tao xem thử coi nào.” Thằng nhóc cao to có tuổi tác khá lớn. Chiếc đầu nặng trịch nằm trên bờ vai, khi vừa nói chuyện, mớ tóc của rung lắc mạnh mẽ; dù nhìn từ góc độ nào, trông cũng rất đáng sợ.

Dĩ nhiên, cậu bé lưng còng không muốn giao con chim này cho hai đứa trẻ bị hợm kia. Nó vỗ nhẹ vào con chim, bảo chú chim này bay lượn trong khắp cả căn phòng.

Tâm tính của trẻ con “nghịch ngợm;” khi nhìn thấy một món đồ chơi mới, chúng chỉ muốn tóm vào tay ngay lập tức.

Hai đứa nhóc kia tìm thấy một cây chổi ở khu vực gần cửa ra vào, sau đó bắt đầu đuổi theo con chim nhỏ trong phòng. Từng mảng lông vũ màu xám bay xuống từ trên nóc nhà, con chim nhỏ bay thục mạng chạy trốn. Trong khi đó, cậu bé lưng còng chỉ biết nắm chặt chiếc áo cũ nát của mình, cũng không ngăn cản hai đứa nhỏ kia. Mãi cho đến khi con chim nhỏ bay càng lúc càng chậm, nó bỗng nhiên ném chiếc áo đi, đẩy ngã thằng nhóc lùn hơn rồi trèo thẳng lên ghế, vươn tay đẩy mở cửa sổ ra.

“Chim cổ đỏ! Bay ra ngoài đi!”

Cửa sổ mở ra, bên ngoài chính là thế giới.

Nhưng cũng vào thời điểm đó, cây chổi đánh trúng vào người con chim nhỏ màu xám. Thằng nhóc cao to hung hăng đập con chim xuống mặt đất; bàn tay teo tóp biến dạng của nó nắm lấy cơ thể con chim nhỏ. Nó dùng ngón cái và ngón giữa bóp chặt đầu con chim, cắm sâu ngón tay vào phần lông vũ màu đỏ trên ngực con chim ấy.

Con chim nhỏ hẳn là vô cùng đau đớn, mổ nát ngón tay của thằng nhóc cao to. Cũng vì thế, nó vì đau quá mà gồng sức, bóp chặt con chim cổ đỏ hơn, sau đó ném mạnh nó xuống mặt đất.